Edit + Beta: Vịt
Trong tiểu viện lúc trước ở qua một lần bố trí xong, Hạ Bạch thay áo tắm, ngồi liệt ở trên tatami nghe Địch Thu Hạc tóm tắt cuộc nói chuyện của anh và Tăng Bồi Trung một lần, trầm mặc hồi lâu, thở dài thật thấp.
Địch Thu Hạc đưa tay sờ sờ tóc cậu, sáp xuống đưa tay khoát lên eo cậu, nghiêng người cọ cọ mặt cậu.
Vành tai tóc mai chạm nhau là một động tác rất ôn tình, Hạ Bạch cảm giác cảm xúc của mình vừa thấp xuống được an ủi rất tốt, thế là cũng đưa tay sờ sờ tóc anh, còn kéo nhẹ một chút, cọ tới trong ngực anh dựa vào, hỏi, "Tăng Bồi Trung đưa cho anh mấy thứ đó, anh định xử lý thế nào?"
"Để đó, sau này xây quỹ công ích, dùng để cứu trợ trẻ em, vì Tăng Bồi Trung và con gái hắn tích chút phúc." Địch Thu Hạc trả lời, nhớ tới bộ dáng hiện tại của Tăng Bồi Trung, nhìn một cái Hạ Bạch uốn trong ngực mình, hoàn toàn tín nhiệm mình, nhịn không được cúi đầu hôn mắt cậu một cái, ôm chặt cậu thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, may mà gặp được em." Nếu không anh cả đời này, hẳn thiếu sức sống cỡ nào.
"Cũng biết nói lời dễ nghe dỗ người." Hạ Bạch cười chọt anh một cái, gác chân qua trên người anh, thích ý rung a rung, "Bất quá anh quả thực may mắn, nếu không phải em, anh đời này thực là xui xẻo."
Địch Thu Hạc bị bộ dáng ra vẻ vô lại của cậu chọc cười, tâm tình tốt lên rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-trong-sinh-vo-tac-dung/2104714/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.