*****Chương này dài kinh khủng nên đăng hơi muộn =___=
Edit + Beta: Vịt
Rầm —
Bọt nước bắn tóe lên, làm ướt mặt bàn chân Hạ Bạch.
"...... Hắn đây là đang làm gì?" Ngưu Tuấn Kiệt bị hành động đột nhiên của Địch Thu Hạc dọa hết hồn, có chút mộng ôm lấy đầu nhìn mặt hồ.
Hạ Bạch hoàn hồn, lắc đầu, đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, biểu tình đại biến, cũng nhảy theo xuống.
Lại là bọt nước nổi lên, bắn đầy mặt Ngưu Tuấn Kiệt đang ôm đầu.
Ngưu Tuấn Kiệt: "......"
Đầu bếp mập mạp cầm lấy xiêm BBQ chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc chắn hắn ở đằng sau, nhìn chằm chằm mặt hồ khẩn trương nói, "Thiếu gia đừng sợ! Người phòng bảo an rất nhanh tới đây thôi, tên xấu xông vào thoạt nhìn tinh thần có chút không bình thường, cậu đừng tới gần. Tôi, tôi hồi bé học qua bơi chó, có thể xuống cứu Hạ thiếu gia......"
"...... Chú Hồ, chú đừng khẩn trương, người vừa nãy leo tường cháu quen biết, không phải kẻ xấu gì." Ngưu Tuấn Kiệt trấn an vỗ vỗ vai ông, vuốt xuống nước trên mặt, suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh ao, cũng ùm một tiếng nhảy xuống — mọi người đối với cứu điện thoại đều tích cực như vậy, hắn thân là anh em tốt của Hạ Bạch, tự nhiên không thể rớt lại phía sau!
Chú Hồ đầu bếp: "......"
Mặt hồ từ từ khôi phục bình tĩnh, chú Hồ đầu bếp đấu tranh một chút, cắn cắn răng, cởi tạp dề trên người xuống, nhắm mắt lại cũng nhảy xuống —
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-trong-sinh-vo-tac-dung/2104647/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.