Địch Thu Hạc ỷ vào lúc này Địch Biên không thấy biểu tình của mình, tiếp tục không che dấu chút nào trào phúng trong mắt, ôn hòa nói với Địch Xuân Hoa: "Xuân Hoa, em bình tĩnh chút, tức giận tổn hại sức khỏe."
"Anh câm miệng!" Địch Xuân Hoa thét chói tai.
"Con mới phải câm miệng!" Địch Biên bị thái độ khinh thường ra lệnh không chút che giấu nào của Địch Xuân Hoa đối với Địch Thu Hạc kích thích tới càng tức giận, nhớ tới trước kia cô ta ra vẻ biết điều nghe lời, chỉ cảm thấy vang lên ong ong, nhức đầu muốn nứt ra, quát lên, "Xin lỗi anh con! Lập tức xin lỗi!"
Địch Thu Hạc đúng lúc đưa tay về phía Địch Xuân Hoa, trấn an nói, "Xuân Hoa, anh không trách em, đừng tức giận, thân thể em không tốt, phải tránh tâm tình kích động."
"Cút ra! Ai cần ai giả bộ!" Địch Xuân Hoa không chút nghĩ ngợi liền đẩy tay anh ra.
Địch Thu Hạc thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, cúi đầu trì hoãn mới áp xuống được tâm tình, sau đó đứng dậy đối mặt với Địch Biên, kéo kéo quần áo trên người bị nước trà giội ẩm ướt, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói, "Cha, phòng của con vẫn còn chứ? Con muốn đi thay quần áo. Còn có, đừng trách Xuân Hoa, nó thật sự chỉ là nói giỡn, dù sao bên ngoài nói khó nghe hơn cũng có, nó còn nhỏ, hẳn là bị mấy lời đồn bên ngoài ảnh hưởng tới."
Đều mắng dã chủng lại còn chỉ là nói giỡn? Cái gì gọi là bên ngoài nói còn khó nghe hơn cũng có?
Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-trong-sinh-vo-tac-dung/107678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.