Diệp Gia quả thật muốn mắng người nhưng lại không có cách, kẹo thật ngọt nha. Hắn cười tủm tỉm hỏi:” Có phải thuốc không đắng không?”
Tiểu Cẩn một bên nhìn thấy mọi chuyện không khỏi trợn mắt, thiếu gia nhà cậu cứ như vậy uống thuốc, phải biết ở nhà lão gia cũng phải rụng vài cọng tóc mới khiến y chịu uống thuốc nhưng lần này chỉ cần hắn dỗ dành một chút liền uống? Quả thật đáng sợ.
Diệp Gia đầy mặt tức giận cuối cùng trốn vào trong chăn làu bàu nói:” Không nói chuyện với huynh!”. Y cũng không biết vì sao mình lại trở nên trẻ con như vậy, nhất là từ khi bị sốt, thường ngày y luôn tỏ ra chững chạc ngay cả khi ở cùng với phụ thân hay các ca ca, nhưng khi ở cạnh hắn thì thật khác.
Tống Mạn Vũ cũng không hoảng sợ mà ngồi cạnh đắp chăn cẩn thận cho y, sau đó căn dặn Tiểu Cẩn:” Ngươi ở lại chăm sóc cho y, nếu có chuyện gì cứ nói với binh lính bên ngoài”. Nói rồi hắn đứng lên rời đi, y nằm trong chăn có chút hốt hoảng bật người dậy hỏi:” Huynh muốn đi đâu?”
Hắn thở dài ngồi lại an ủi:” Ta vẫn còn việc phải làm, em nằm xuống ngủ một giấc ngày mai ta sẽ ở đây”. Hắn vừa mới xong việc ở bờ đê liền trở về thay y phục lại chờ một chút cho người ấm trở lại mới dám vào phòng của y, sau khi thấy y đã không còn gì đáng ngại hắn mới có thể an tâm làm việc tiếp theo.
Diệp Gia cắn cắn môi không rõ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua-yeu-lai-tu-dau/2681663/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.