Diệp Gia lại là ngoại lệ, Hiên Tử cũng thật không hiểu, hai người chỉ vừa quen biết nhau được bao nhiêu. Thậm chí chính anh đã phát hiện từ khi hắn gặp được Diệp Gia lần đầu tiên đã có khác biệt, sự ôn nhu ở trong mắt hoàn toàn là thật. Bất quá, nhìn hắn có thể thả lỏng vui vẻ như vậy anh cũng an lòng, Lương mĩ nhân ở trên trời cũng có thể an tâm mà đi đầu thai rồi. 
Diệp Gia dựa vào người hắn một chút lại buồn ngủ, y ngáp một tiếng rồi hỏi:” Chúng ta khi nào sẽ trở về?” 
“ Nhớ nhà sao?” hắn lau vụn bánh trên miệng y. 
“ Không có, chỉ là lũ lụt ở Trấn Thủy đã được ngăn chặn, huynh không trở về phục mệnh hay sao?” y nghiêng đầu nhìn hắn hỏi. 
Hắn lắc đầu, rồi lại nói:” Chỉ cần em muốn ở lại, ta liền có cách không bị trách phạt” 
“ Vẫn là trở về thôi” y cũng rất muốn ở lại nơi hữu tình này nhưng chỉ sợ cách của hắn nói có chút bất lợi đối với chính hắn, y vẫn là không nên để hắn chậm trễ trở về phục mệnh. 
Hắn thở dài xoa xoa đầu y:” Không cần lo lắng cho ta… Được rồi, nghe theo lời em, chiều nay liền xuất phát trở về” 
“ Nhanh như vậy?” y thật sự muốn mắng người, đâu cần nhanh như vậy chứ? Hắn nhìn thấy biểu tình xù lông của y liền cảm thấy vui vẻ, hắn kéo kéo má y mà nói:” Đùa với em thôi, ngày mai sẽ xuất phát. Được không?” 
“ Như vậy còn được” y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua-yeu-lai-tu-dau/2681659/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.