Chương trước
Chương sau
Diệp Gia cẩn thận dò hỏi:” Ta thấy thư phòng của huynh có nhiều thứ đẹp mắt, là sở thích của huynh đi?”

“ Ân” Giang Thanh có sở thích thu thập những vật có màu sắc đẹp đẽ, làm thương nhân cũng rất có lợi cho sở thích của cậu, nếu trên đường gặp được vật nào đẹp mắt cậu có thể mang về để trong bộ sư tập của mình. Giang Thanh không khỏi nhớ đến, chiếm nhiều nhất trong bộ sưu tập của cậu chính là những thứ Ân Tinh Kỳ mang về cho mình, nhớ đến đây cậu không khỏi khẽ cười, cơn khó chịu trong người cũng giảm bớt.

Diệp Gia gật đầu, như vậy kế hoạch của bọn họ sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn rồi. Giang Thanh quay lại nhìn y muốn hỏi gì đó nhưng bị thứ trên cổ của y thu hút, cậu kinh ngạc hỏi:” Huynh là đang đeo…?”

Diệp Gia giật mình nhìn ở cổ, là sợi dây chuyền hắn tặng cho y, ban nãy ssu khi tắm thay y phục quên giấu nó vào bên trong. Không phải y sợ có người nhận ra mà chỉ sợ trong lúc đi lại, va chạm các thứ sợi dây lại rơi mất, như vậy y sẽ tức giận với bản thân mình, nên y chỉ còn cách giấu nó vào trong lớp áo nếu có lỡ bị dứt cũng dễ phát hiện hơn.

Y cười cười sờ lên dây chuyền:” Đây là huynh ấy tặng ta”. Huynh ấy trong lời y nói đương nhiên Giang Thanh biết là ai, trong lòng hâm mộ không thôi, cậu nói:” Mặt dây chuyền này được làm từ ngọc có màu đỏ thuần nhất rất hiếm gặp, nó được tìm thấy ở các vách núi cao hằng ngày đón nhận ánh nắng cùng khí trời. Đeo nó bên người mùa đông liền trở nên ấm áp, rất trân quý, ta cũng chỉ thấy được nó một lần trong buổi đấu giá nhưng rất tiếc khi ấy ta không mang theo đủ bạc nên bị người khác mang đi”

“ Là như vậy sao?” y lẳng lặng sờ mặt dây chuyền, y có chút ngoài ý muốn, lúc đó y chỉ biết ngọc này rất quý nhưng không nghĩ lại quý đến như vậy. Nếu hắn thông qua người nào đó có miếng ngọc này thì không nói, nếu đúng như Giang Thanh nói ngọc này chỉ xuất hiện ở vách núi chỉ sợ hắn đã tự mình lấy nó. Nghĩ đến đây y không khỏi nắm chặt sợi dây chuyền trong tay…

Giang Thanh nhìn biểu hiện trên mặt của y liền biết y cũng không biết đến sự quý giá của nó, đồng thời lại chúc phúc cho cặp đôi này. Hai người còn đang hóng gió thì phía xa xuất hiện hai thuyền loại trung bình, ban đầu Giang Thanh cứ tưởng là thuyền của thương nhân nhưng khi hai chiếc thuyền đến gần tiếp cận mới nhận ra có điều không ổn.

Hai chiếc thuyền phân ra hai bên rồi gần như áp sát thuyền của Giang Thanh. Trong lòng chợt lạnh, Giang Thanh không khỏi kéo tay y chạy vào bên trong thuyền:” Mau vào bên trong, là cướp!”



Người bên trong cũng nhận ra bất thường, những hộ vệ lần lượt mang vũ khí chạy ra ngoài. Hai chiếc thuyền cũng đụng rầm vào hai bên mạn thuyền, người hai bên nhảy lên thuyền của Giang Thanh miệng uy hiếp:” Cướp đây, mau mang tất cả hàng hóa đưa cho bọn ta!”

Hai người Giang Thanh cùng Diệp Gia vì chạy nhanh nên khi hai chiếc thuyền đụng vào thuyền chở hai của họ gây ra sự rung chuyển làm hai người không kịp đề phòng ngã xuống. Cũng may trước khi đám cướp bắt giữ được người đã có ám vệ xuất hiện mang hai người đến an toàn. Tống Mạn Vũ cùng Âu Tinh Kỳ cũng nhanh chóng xuất hiện lo lắng không thôi, Âu Tinh Kỳ nhíu mày kiểm tra người của Giang Thanh thấy không có vết thương mới thở phào nhưng vẫn nhịn không được hỏi:” Ngươi có bị thương ở đâu không?”

Giang Thanh lắc đầu rồi an ủi:” Ta không sao, cũng may có người của hai người Diệp huynh cứu kịp thời”

Âu Tinh Kỳ gật đầu muốn quay sang cảm tạ người của hắn thì đã nghe thấy giọng nói vội vã của Diệp Gia:” Dây chuyền của ta!”. Lúc ban nãy có sự xô ngã nên nhất thời sợi dây chuyền bị đứt ra, y lại không phát hiện đến khi ám vệ mang đến nơi an toàn mới cảm giác cổ mình có cảm giác trống trải.

Diệp Gia lo lắng nhìn về hướng ban nãy mình ngã xuống, quả nhiên nơi đó có ánh đỏ rực lấp lánh giữa đêm trăng. Y bối rối kéo tay hắn, hắn vỗ vỗ tay y trấn an:” Ta sẽ mang về cho em”

Đám cướp cũng nhận ra có vật phát sáng liền nhặt lên đưa cho thủ lĩnh, thủ lĩnh soi nó dưới anh trăng không khỏi vui mừng:” Là vật quý hiếm, ha, hôm nay chúng ta thật may mắn”

“ Mau trả lại cho ta!” Diệp Gia nhìn thấy kẻ kia đang giữ sợi dây chuyền của mình bèn tức giận quát, nếu không phải hắn ngăn cản rất có khả năng y sẽ xông đến cướp lại. Thủ lĩnh kia cười lạnh:” Vật trong tay ta chính là của ta… Huống chi, các ngươi phải mang hết số hàng đưa cho chúng ta”

Giang Thanh nhíu mày, đoạn đường thủy này cậu cũng từng nghe nói sẽ có cướp nhưng những chuyến đi trước không có chuyện gì xảy ra nên cậu cũng không có bao nhiêu để ý. Hôm nay đúng là xui xẻo, cư nhiên gặp được bọn chúng, có lẽ những chuyến trước đó chúng nhận thấy lực lượng giữa hai bên còn chênh lệch nên không tự tiện hành đồng, lần này gom đủ người cùng vũ khí nên muốn đến cướp một trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.