“Cậu mới khốn nạn.” Nại Triết không biết nhường nhịn người bệnh gì cả, phản bác: “Cậu bỏ tôi lại biệt thự một mình, rồi không về. Tôi cũng không dám ra ngoài, chỉ biết ở đó một mình, mãi đến khi… Mãi đến khi nghe người ta nói tôi tự do, cậu cũng không xuất hiện. Tôi với cậu ai khốn nạn hơn?”
Anh nói đến đó, buông Phương Hoằng Lâm ra muốn xuống giường, lại cảm thấy cánh tay mình bị nắm lấy, sức nắm không lớn, thậm chí rất yếu ớt, Phương Hoằng Lâm cố sức nói: “Lạnh…”
Có lẽ có ý không muốn để anh đi.
Nại Triết thấp giọng nói: “Tôi đi gọi người ta đưa thức ăn nhẹ đến. Cậu muốn để bản thân cứ như vậy sao? Có phải cậu chưa thấy dáng vẻ bây giờ của cậu không?”
Anh biết về Phương Hoằng Lâm cũng khá chính xác. Nếu hỏi người đàn ông này có nhược điểm gì, đó chính là thích chú ý bề ngoài, thói ở sạch nghiêm trọng. Quả nhiên, anh nói vậy xong, thì thấy cái tay kia rút vào trong chăn, thậm chí còn cố gắng kéo chăn lên, muốn che cả người mình lại. Trong lòng Nại Triết cảm thấy buồn cười. Anh vừa xuống giường, chuông cửa đã vang lên.
Anh ra mở cửa. Người đến là cô hầu gái kia, cô bưng khây đặt một chén cháo trắng, ngoài ra thì không còn gì khác. Nhịn đói lâu, không thể những món chứa dầu mỡ ngay, mà chỉ có thể ăn thức ăn lỏng trước. Cô hầu gái hơi cúi đầu, lễ phép nói: “Phiền ngài, Quản tiên sinh.”
Nại Triết nhận lấy chén cháo, có hơi nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-nua-bat-dau/2470850/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.