Đế đô Phong Ca, năm Cảnh Hy thứ ba mươi sáu.
Triệu thừa tướng tạo phản, thích sát đương kim hoàng đế. Thái tử lật đổ âm mưu của hắn ta; đem cửu tộc nhà hắn ra trước cổng thành chém đầu thị chúng.
Năm Cảnh Hy thứ ba mươi bảy, Thái tử Bạch Dạ đăng cơ, đổi niên hiệu thành Triêu Húc. Một trang sử mới được mở ra.
Năm Triêu Húc thứ hai, hoàng đế hạ lệnh tuyển phi; hậu cung ba ngàn giai lệ được ban cho phú quý cao sang bậc nhất thiên hạ, gia tộc của các nàng cũng một bước lên mây. Nhưng tuyệt nhiên, hoàng đế không sủng hạnh lẫn yêu thích vị phi tần nào, các nàng chỉ tựa như những vật trang trí tươi sáng trong hoàng cung mà thôi.
Chỉ người trong cuộc mới rõ, trái tim của hoàng đế, vốn đã chết từ rất lâu rồi.
...
Một khoảnh sen hồng, lò trầm hương đã thành tro bụi.
Ta ngồi trong đình viện, ao sen trước mặt vẫn tươi tốt, chỉ có người xưa giờ đã đi xa.
Ta là trưởng tử của Hoàng hậu, Phụ hoàng trao trọng trách cho ta, tương lai ta sẽ là quân vương thiên hạ, trong lòng ôm lấy lê dân trăm họ, làm gì còn chỗ cho tư tình nhi nữ đây?
Thực không may, ta lại gặp nàng.
Dường như mọi dự định trước kia ta đã vạch sẵn đều vì nàng mà đi sai hướng.
Nắm trong tay vận mệnh trăm họ chẳng bằng được cầm tay nàng; ôm cả lê dân vào lòng cũng chẳng bằng có nàng trong vòng tay.
Trước đây ta một lòng tâm niệm có được giang sơn, sau này ta mới biết: giang sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-lich-kiep-day-dua-ca-doi/136255/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.