Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 
Trần Dương ngơ ngẩn, Tĩnh Vi tiếp tục bình tĩnh nói: "Cậu giết người khi đó đã thành niên, vốn là ngoài ý muốn thất thủ, sẽ không bị phán tử hình, nhưng đối phương có chút quyền thế, ba ba cậu lại không ra mặt giúp cậu, cho nên, cuối cùng, cậu bị phán tử hình..." 
Khuôn mặt Trần Dương trắng bệch, Tĩnh Vi đang nói là cô nằm mộng, nhưng nghe những lời này lại như xảy ra thật làm cậu ta không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. 
Cả người ngồi cứng đờ, hơn nửa ngày, đôi môi run run, vội vàng dò hỏi: "Vậy mẹ tôi thì sao, tôi chết vậy mẹ tôi sẽ ra sao..." 
"Mẹ cậu quỳ xuống cầu xin ba cậu cứu cậu nhưng ba cậu không chịu, nói là không có đứa con hư hỏng, không biết cố gắng như cậu, cậu chết, mẹ cậu điên rồi, không bao lâu cũng đi theo cậu..." 
Trần Dương rùng mình, hai mắt bạo hồng: "Tôi biết, tôi biết có ngày ông ta sẽ không quản tôi mà! Trong lòng, trong mắt ông ta chỉ có vợ bé cùng con gái của bọn họ mà thôi!" 
"Cậu sai rồi, Trần Dương, ông ta mặc kệ cậu hay không quan trọng, quan trọng là con đường này là do cậu chọn." 
Tĩnh Vi nhẹ nhàng cầm bàn tay đang nắm chặt của Trần Dương: "Trần Dương, may mắn biết bao vì nó chỉ là một giấc mộng, hiện tại tất cả vẫn còn kịp..." 
Trần Dương bỗng nhiên tránh tay cô ta, thiếu niên hung bạo ở trong thời kì phản nghịch bỗng nhiên giơ tay che mặt, nước mắt trào ra: "Lúc trước ông ta rất thương tôi, tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-tong-thong-dinh-mot/1372742/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.