Vậy mà, bấy lâu nay, cô lại không phát hiện ra.
Hạ Thư Hinh hít sâu một hơi.
"Triệu Y Vân, chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi. Bảy năm rồi, suốt bảy năm đó tôi luôn coi cậu là bạn tốt, tin tưởng cậu. Khi tôi thành lập văn phòng, cậu đã không do dự ủng hộ tôi, khi văn phòng gặp khó khăn, khi tôi nản chí cậu đã ở bên cạnh động viên tôi, giúp đỡ tôi. Cho đến ngày hôm nay văn phòng đã được nhiều công ty biết đến hơn, giai đoạn khó khăn đã qua. Tôi vẫn tin tưởng cậu sẽ ở bên cạnh đồng hành cùng tôi. Thật không ngờ, đến hiện tại tôi vẫn chưa dám tin cậu ấy vậy lại là một kẻ trộm."
"Tại sao vậy? Mấy năm qua cậu làm việc ở văn phòng này chịu nhiều thiệt thòi lắm ư?"
Hạ Thư Hinh đã nói đến mức này rồi, mọi chuyện cũng đã vỡ lở. Có cố phủ nhận thì cũng chẳng giải quyết được gì vì thế Triệu Y Vân liền lật bài ngửa.
Chỉ thấy gương mặt giây trước còn e dè lo sợ của cô ta giây sau đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt ấy còn mang theo sự căm phẫn, bất bình như đã từng phải chịu đựng một vị sếp khó tính suốt bao nhiêu năm qua, giờ phút này không thể nhịn được nữa vậy.
"Hạ Thư Hinh, lẽ nào cô không thấy ba năm tôi ở văn phòng quèn này chịu rất nhiều thiệt thòi à? Cô đòi hỏi quá cao trong công việc gần như hoàn hảo, tạo nhiều áp lực cho nhân viên. Ba năm nay tôi ở văn phòng này, tôi phải chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-em/478553/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.