"Em chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Cô lắp bắp đáp lời, nhưng chẳng biết trả lời thế nào, chỉ biết lùi lại ra sau, trong đầu nghĩ cách anh càng xa càng tốt: "Tôi, tôi…Á!"
Hạ Thư Hinh vội vã nghĩ cách kéo dãn khoảng cách mà không để ý đằng sau vị trí cô đứng là ghế sô pha, nên không cẩn thận, cả người cô suýt thì ngã ngửa vào ghế, làm trò cười cho khách trong nhà hàng.
May mắn, Lăng Thiếu Hàn kịp thời vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh cô. Sự tiếp xúc cơ thể bất thình lình này khiến cho Hạ Thư Hinh giật mình, hoảng hốt không thôi.
Trong người như có một luồng điện xẹt qua.
"Hạ Thư Hinh, em đúng là vẫn hậu đậu như trước."
"À thì…Tại anh đấy. Bỏ tôi ra."
Hạ Thư Hinh hơi cựa người muốn thoát. Không cần nghĩ cũng biết tư thế của anh và cô lúc này cực kì mờ ám.
Cũng may, tầm này nhà hàng Pháp chủ có lác đác vài người khách, vị trí của hai người ở gần cửa sổ, nên không mấy ai chú ý đến.
Nếu không, cô đúng là chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Mất hết mặt mũi cô rồi!
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, ngay sau đó cô được anh kéo thẳng vào lòng mình.
"Đừng nghịch, để tôi ôm một chút."
"Tiểu Hinh, tôi rất nhớ em."
Hạ Thư Hinh đang cựa người đột nhiên khựng lại vì câu nói quá mức dịu dàng của anh.
Cô bất giác đứng im, thuận theo ý anh.
"Lăng Thiếu Hàn, anh đừng như vậy."
Nói thật, cảm xúc của cô với Lăng Thiếu Hàn rất phức tạp, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-em/478538/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.