Biểu diễn âm nhạc mười giờ bắt đầu, bốn người bọn họ đã vào hội trường từ lâu, vé mà Khương Nghệ kiếm được may mà ở hàng thứ năm, cách sân khấu tính ra cũng gần, hoàn toàn có thể xem rõ mồn một.
Khương Nghệ nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Tần Dị Tây, bắt đầu hưng phấn giẫm chân, “Làm sao đây làm sao đây! Tớ bây giờ đang vô cùng phấn khích nè!!!”
Trần Nhiễm Nhiễm nhìn cô ấy, cười nói: “Tỉ muội à, bình tĩnh nào, cậu nhìn thử Tinh Dã người ta đi, bình tĩnh biết bao.”
Tô Tinh Dã: “…”
Lúc sắp khai mạc, người hâm mộ đã lần lượt vào hội trường hết, nhà thi đấu vốn dĩ đã hỗn loạn nay lại càng trở thêm hỗn loạn. Gần đến mười giờ, đèn trên trần nhà thi đấu dần dần tắt hết, người hâm mộ tại đó lúc này mới từ từ yên lặng, họ bắt đầu giơ cao băng rôn, lightstick của mỗi người, toàn bộ nhà thi đấu chìm trong biển màu ngũ sắc đỏ, cam, xanh da trời, xanh dương, xanh lá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị trí của bốn người do Khương Nghệ chọn vô cùng tuyệt diệu, vừa hay nằm ở điểm hội tụ của ánh đèn màu cam và màu xanh dương, ngồi bên cạnh Tô Tinh Dã là Hoắc Tương, màu xanh dương ủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-anh/2524284/chuong-8.html