(*) Trong bản gốc để là tứ tẩu nghĩa là chị dâu thứ tư nhưng mà đây là truyện hiện đại nên mình xin phép chuyển thành “chị tư” cho quen thuộc.
Sau khi Thẩm Vọng Tân đậu xe ổn thỏa, hai người nắm tay nhau thấp thỏm đi vào trong nhà hàng. Tô Tinh Dã có ấn tượng với nhà hàng này, cô nhớ là có một lần anh đã đưa cô tới đây ăn tối. Hai người đi vào bên trong đã nhìn thấy ông chủ quen thuộc đi ra tiếp đón, chào hỏi xong ông ấy nói: “Này, mấy người bọn họ tới hết rồi chỉ còn chờ mỗi mình cậu thôi đấy.”
Vẻ mặt Tô Tinh Dã trở nên sững sờ, cô liếc nhìn Thẩm Vọng Tân. Họ? Họ là ai?
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh siết chặt lấy tay cô rồi nói với ông chủ: “Được, vậy chúng tôi lên trước đây.”
Thẩm Vọng Tân nắm tay kéo cô đi thẳng về phía trước: “Em vào trong rồi tự khắc sẽ biết thôi.”
Trong nháy mắt khuôn mặt của Tô Tinh Dã lại càng căng thẳng hơn, nhưng dù gì thì cũng đi tới cửa rồi, cô cũng chỉ có thể để anh tùy ý lôi kéo mà thôi.
Lúc này Tô Tinh Dã đang đứng ở ngoài cửa cực kỳ hồi hộp, mà mấy người đang ngồi trong phòng cũng hồi hộp y như cô vậy. Bốn thanh niên cao lớn hết nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia. Mấy người bọn họ tổ chức hòa nhạc hay tham gia sự kiện còn chưa từng trải qua cảm giác hồi hộp lo lắng như thế này.
Tô Tinh Dã thề rằng nếu cô mà biết Thẩm Vọng Tân đưa cô đi ăn tối với mấy anh em trong nhóm nhạc của anh thì cô tuyệt đối không bao giờ mặc quần áo của anh đâu!!!
Sau khi hai người đi vào phòng thì bốn thanh niên ngồi chờ bên trong hoàn toàn bị chấn động hết rồi. Mặc dù người nọ bị bao bọc kín mít nhưng cũng không khó để nhận ra đó là một cô gái, hơn nữa quần áo trên người của cô ấy bọn họ còn nhìn rất quen mắt. Còn không phải là quần áo của Thẩm Vọng Tân hay sao?!
Sau khi Thẩm Vọng Tân đã đóng cửa phòng riêng lại, Tô Tinh Dã lập tức đưa tay lên tháo dây buộc nón ra, đồng thời cũng gỡ nón và khẩu trang của mình xuống. Cô hơi hồi hộp nhưng vẫn chủ động chào hỏi bốn người kia: “Xin chào.”
Lúc Tô Tinh Dã đã tháo hết nón cùng với khẩu trang của mình xuống thì bốn người Vưu Nhất Thừa đều hít vào một hơi. Tô Tinh Dã!? Là nữ chính đã hợp tác với Thẩm Vọng Tân hai lần! Là nữ chính trong siêu thoại CP (1) đang cực kỳ hot “Dao Vọng Tinh Thần”!!! Cho nên người mà Thẩm Vọng Tân nói muốn giới thiệu với bọn họ chính là…. Cho nên Đẳng Đẳng lúc chuẩn bị cúp điện thoại nghe được câu “Dậy rồi” kia là nói với cô ấy… Cho nên quan hệ của hai người bọn họ chính là… Vậy là chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đầu óc của bốn người phải trải qua một trận phong ba bão táp.
Vưu Nhất Thừa dù sao cũng là anh cả của nhóm, đương nhiên là phản ứng nhanh nhạy hơn nhiều. Hai chân của anh ấy ở dưới gầm vừa quét một cái, ba người còn lại ngay lập tức đồng loạt đứng lên hết, sự ăn ý có được trong nhiều năm qua làm cho bọn họ trăm miệng một lời: “Chào em, chào em, ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Hai người đều đã nói như vậy rồi, đương nhiên Lương Đẳng cũng sẽ không cảm thấy bị áp lực nữa. Chỉ có điều là sau này mỗi khi có dịp ngồi lại với nhau, Lương Đẳng thật sự vẫn quen miệng gọi Tô Tinh Dã là chị tư, gọi mãi đến độ Tô Tinh Dã về sau cũng thành quen, đối với cách xưng hô này cô cũng không còn bị sặc nữa. Còn cô rõ ràng là nhỏ hơn người ta một tuổi, thế mà cũng quen miệng như mấy người kia gọi nhũ danh của Lương Đẳng.
Tô Tinh Dã vốn không nói nhiều. Về cơ bản đều là mấy người kia nói chuyện, hơn nữa chủ đề tán gẫu của họ đều xoay quanh những chủ đề mà Tô Tinh Dã có hứng thú, vậy nên từ miệng bọn họ mà Tô Tinh Dã cũng biết được khá nhiều chuyện mà cô chưa được biết. Cô cảm thấy nói chuyện phiếm cùng với mấy người họ thật sự là rất thú vị, cho nên sau khi mọi người đã thân thuộc với nhau rồi thì thêm Wechat của nhau, sau khi thêm Wechat xong Tô Tinh Dã còn được thêm vào group chat riêng dùng để nói chuyện phiếm của năm người họ nữa.
Group chat riêng này của họ tạo được nhiều năm như vậy rồi, Tô Tinh Dã là cô gái đầu tiên được thêm vào trong nhóm này.
Lục Kỷ Tiềm cười nói: "Nếu không phải hôm nay cậu ấy đưa em tới đây giới thiệu với bọn anh, thì bọn anh thật sự cho rằng cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần sống độc thân tới cuối đời rồi."
"Người khác anh không dám nói nhưng mà Vọng Tân đã quen biết với bọn anh nhiều năm như vậy, em tuyệt đối chính là bạn gái đầu tiên của cậu ta đó."
Quả thật hai người đã ở bên nhau được một thời gian khá lâu rồi, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hỏi tới chuyện tình cảm trước đây của anh, hiện tại nghe được câu này, trong lòng cô vẫn là không thể kiềm chế được sự vui mừng và thỏa mãn, vậy nên ánh mắt của cô khi nhìn về phía Thẩm Vọng Tân dường như tràn ngập những ngôi sao vỡ tung.
Rất nhanh sau đó Dương Vân đã tới nơi, sau khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của nhà hàng, quả nhiên chị đã nhìn thấy hai người họ đang đứng ở bên kia. Sau khi xuống xe Dương Vân lập tức đi qua chỗ hai người, Tô Tinh Dã cũng chạy ra đón chị ấy: "Chị Vân, có chuyện gì mà chị phải qua đây vậy?"
Dương Vân đang đùng ánh mắt đánh giá cô từ đâu tới chân, chị ấy nói: "Này, em đã xem lịch trình chị gửi cho em chưa?"
"Lịch trình?" Tô Tinh Dã theo bản năng lần mò điện thoại của mình, cô đúng thật là không có chú ý tới tin nhắn Dương Vân gửi cho cô.
Dương Vân tiếp tục nói với cô: "Sáng ngày mai có một hoạt động nhưng Tiểu Thuần xin nghỉ phép rồi, ngày mai chị sẽ đích thân đưa em đi."
"Được rồi, ngoài này lạnh lắm em lên xe trước đi." Chị nói với Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã liếc nhìn Thẩm Vọng Tân một cái, "A" lên một tiếng rồi đi về phía chiếc xe của Dương Vân, nhưng đi được hai bước cô phát hiện chị ấy không đi chung với mình, cô không nhịn được mà hỏi: "Chị Vân, sao chị không đi chung với em?"
Tô Tinh Dã bị Dương Vân chọc ghẹo làm hai gò má đỏ ửng lên, đành phải nghe lời đi lên xe trước.
Sau khi Tô Tinh Dã lên xe, xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy hai người đang đứng cách chỗ này không xa. Do chị Vân đang quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt chị ấy, nhưng vẻ mặt của Thẩm Vọng Tân có hơi cứng ngắc, đôi môi mỏng mấp máy hẳn là đang nói gì đó với chị Vân. Tô Tinh Dã ngồi trong xe có cảm giác như mình đang ngồi trên bàn chông, giờ phút này cô thật sự không nhịn được muốn đi xuống xe ngay lập tức, chợt cô nhìn thấy Thẩm Vọng Tân hơi hơi cúi đầu nhìn Dương Vân, sau đó ánh mắt hai người lại nhìn về phía cô ở bên này.
Tô Tinh Dã nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên, sau đó nhìn thấy hai người đang đi về phía bên này. Thẩm Vọng Tân đi tới cửa xe chỗ cô ngồi, Tô Tinh Dã lập tức mở kính xe xuống gọi anh: "...Thẩm Vọng Tân."
Thẩm Vọng Tân vươn tay sờ lên đầu của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa cưng chiều: "Buổi tối em về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, có biết không?"
Tô Tinh Dã gật đầu: "Em biết rồi."
"Được, vậy em về đi."
Tô Tinh Dã vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, sau lại nghe anh bổ sung một câu: "Về tới nhà rồi nhớ gọi điện cho anh."
Đúng lúc Dương Vân cũng đã lên xe và thắt xong dây an toàn, nên cô nói với anh: "Được, vậy em về đây. Trên đường về anh đi chậm một chút nha."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]