Editor: Pepsi
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tô Tinh Dã mới nhìn thấy WeChat Thẩm Vọng Tân gửi cho cô rằng anh đã đến Paris rồi. Ngẫm nghĩ đến thời gian chênh lệch bên anh, cô chỉ nhắn WeChat trả lời chứ không gọi điện thoại cho anh, ai ngờ cô vừa mới nhắn WeChat qua, Thẩm Vọng Tân bên kia lập tức gọi điện thoại lại.
Thẩm Vọng Tân: “Dậy rồi à?”
“Vâng, em mới dậy, anh không nghỉ ngơi à?”
Người đầu dây bên kia cười khẽ: “Không vội, anh muốn nghe giọng của em.”
Trong lòng Tô Tinh Dã ngọt như mía lùi nhưng cô từng bay qua Paris rồi, cảm giác ngồi máy bay mười mấy tiếng đó xương sống thắt lưng bị đau không phải bình thường đâu, vì vậy cô đau lòng khuyên: “Được rồi, vậy bây giờ anh đã nghe được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Vọng Tân: “Ừ, vậy anh cúp nha?”
Tô Tinh Dã: “Vâng, bye bye anh.”
Thẩm Vọng Tân hôn cô qua điện thoại: “Bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã ôm chăn sung sướng lăn một vòng rồi mới bò dậy rửa mặt.
Bởi vì phân cảnh thiếu lúc trước đều xếp quay vào khoảng thời gian này nên Tô Tinh Dã phải quay từ sớm tới khuya đến nỗi mỗi lúc trời tối trở về khách sạnchiến đấu với việc tắm táp xong dính vào giường là cô ngủ ngay.
Trưa nay, sau khi quay xong, trên đường về có nhân viên nói với cô: “Cô Tiểu Tô, mẹ em đến thăm em kìa.”
Tô Tinh Dã hơi khựng lại, gương mặt bình tĩnh của cô thoáng chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-anh/2515913/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.