Sau khi Tô Châu về nước, trong khoảng thời gian này Tô Tinh Dã cũng không quay lại chỗ Thẩm Vọng Tân.
Buổi sáng khi Tiểu Thuần tới đây đón Tô Tinh Dã, cô đang ăn bữa sáng cùng với Tô Châu, nuốt xong miếng cuối cùng uống ực chút sữa bò, “Ba ba, con đi đây.”
Tô Châu thấy dáng vẻ cô vội vã, đau lòng nói: “Sao giờ tới gần dịp Tết rồi còn bận như thế?”
“Không có cách nào, con đã ký hợp đồng rồi.”
“Nếu quá mệt mỏi con cứ bảo chị Vân lùi lại, cũng không phải không bồi thường nổi.”
Tô Tinh Dã cười trả lời: “Không cần, con thích.”
“Được rồi, con đi đây, buổi tối gặp lại, tạm biệt.”
Tô Châu cười vẫy vẫy tay với cô, lại dặn dò nói với Tiểu Thuần: “Chăm sóc cẩn thận.”
Tiểu Thuần vẫn có cảm giác cực kỳ kính nể với Tô Châu, gật đầu ngay lập tức, “Tô tổng yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm được.”
“Được rồi, đi thôi đi thôi.”
Tô Châu đứng ở cửa nhìn xe bảo mẫu ra khỏi cửa sân, cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng với kiêu ngạo.
Tô Tinh Dã ở trên xe đang gọi điện thoại cho Thẩm Vọng Tân, sau khi điện thoại được nhận, hỏi: “Anh ra ngoài chưa?”
“Ừm, đã ra cửa.”
“Vậy anh đến chỗ nào rồi?”
“Đến đường Thịnh Hồ, em ở đâu?”
“Em mới ra khỏi tiểu khu.”
“Không sau đâu, tới kịp thôi.”
Khoảng thời gian trước, Dương Vân và Đặng Khôn nhận không ít đại ngôn cho hai người họ, hôm nay đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-anh/2515894/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.