Editor: Bạc Xỉu
Sau khi hai người rửa mặt xong, bình thường Tô Tinh Dã sẽ chào camera một lần hôm nay bỏ cuộc, chỉ hận không thể trực tiếp trốn khỏi tầm ngắm camera. Thẩm Vọng Tân biết cô còn ngượng lắm nên đưa tay khẽ xoa đầu cô, chỉ về hướng bãi biển đằng xa, hỏi: “Em muốn ra ngoài chơi không nào?”
Tô Tinh Dã nhìn theo tầm mắt anh, trên bãi biển xa xa ấy có không ít khách du lịch, trẻ con, người lớn, đàn ông, phụ nữ, nước biển xanh thăm thẳm và bờ cát lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời. Cô gật đầu thật mạnh, “Muốn chứ.”
“Chúng ta ăn sáng xong rồi ra biển chơi liền nhé?”
“Được!”
Mười phút sau, hai người từ phòng tắm bước ra.
Thẩm Vọng Tân mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản và quần đi biển, Tô Tinh Dã cũng thay chiếc váy chấm bi vàng nhạt hôm nọ. Hai dây tinh tế ôm lấy bờ vai mảnh mai, cái cổ thon thả và cả xương quai xanh tuyệt đẹp. Váy dài vừa chạm đầu gối lộ ra cẳng chân trắng nõn nà. Mái tóc đen nhánh thắt hai cái đuôi sam, ở đuôi tóc còn kẹp một chiếc kẹp tóc hình hoa mặt trời nhỏ xinh.
“Bên ngoài cũng không nắng lắm, em không định mang mũ cói nhỏ đâu, được không?” Tô Tinh Dã nghiêng đầu bảo anh.
Thẩm Vọng Tân gật gật đầu, “Được, vậy khỏi mang đi.”
“Xịt chống nắng của em đâu?” Cô hỏi.
“Ở đây.”
Anh lấy xịt chống nắng từ chỗ gần đó ra, “Nhắm mắt lại.”
Tô Tinh Dã nghe lời nhắm mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-gap-go-mot-doi-ben-anh/2515852/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.