- Phụt
Miệng ngậm cơm của tôi vẫn chưa kịp nuốt vội bị Bắc Phàm nói vậy liền bất ngờ, không tự chủ được mà phun ra.
Nhìn phía đối diện đó chính xác là Hà My đang đứng và phía quần áo cô ấy đã dính một ít cơm từ miệng tôi.
Mắt ngạc nhiên vì hành động của mình, nhìn gương mặt dần trở nên mất kiểm soát của cô ấy làm tôi thấy cuộc đời mình không biết sẽ đi về đâu.
- Tôi...
- Cô ấy không cố tình đâu, anh nhờ thư ký mang cho em bộ khác.
Cuối cùng ánh mắt anh cũng nhìn về phía Hà My nhưng rất nhanh đã di chuyển về phía tối với giọng điệu trách móc nhưng cũng không quá mức quá đáng.
- Em mấy tuổi rồi hả? Ăn cơm lại chẳng nghiêm túc chút nào.
Nói xong còn dùng khăn của anh lau nhẹ trên mặt tôi với thái độ quan tâm. Hành động đó đã làm thu hút những lời bàn tán, chỉ trỏ về phía tôi.
Nghĩ thầm trong đầu về tương lai của mình trong công ty này. Thật sự tôi lúc này rất muốn lên gối tên đàn ông đang đứng cạnh mình vì anh đã khiến tôi thành như vậy.
Nhìn lại phía Hà Mỹ, tay đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng gương mặt cố nhịn sự tức giận vươn ra mà lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện:
- Bắc Phàm, anh có thể dẫn em đến chỗ thay đồ được không? Dù sao em cũng đã lâu không đến nơi này.
- Sẽ có thư ký đưa em đi cùng nên đừng lo bị lạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3424371/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.