- Mọi thứ đều ổn cả rồi mọi người nghỉ ngơi đi cũng trễ rồi.
Cuộc bàn tán cuối cùng cũng kết thúc nhưng Thắng Long lúc này cũng nhắn cho tôi một dòng tin
“Em làm gì cũng phải báo với tôi một tiếng, tôi không cấm nhưng phải được chuẩn bị kĩ càng mới hành động. Tôi không muốn ai trong chúng ta xảy ra chuyện gì cả.”
Ngồi trên giường tôi ngây người đọc những tin nhắn đó và lướt lên hàng trăm tin hỏi về tôi làm tôi thấy bản thân đã khiến mọi người lo lắng rồi. Nhìn ra phía cửa sổ lớn, gió thổi từng cơn nhẹ nhàng chiếc rèm cửa được buột lên nay bỗng chốc tung ra đung đưa theo làn câu ca của nắng vàng và gió mát.
Tôi nhìn lại mình, trên người được mặt lên chiếc váy trắng, cơ thể chưa hết đau nhức nay lại chẳng còn khả năng nhúc nhích.
Gương mặt trắng bệnh và đang còn mơ màng ngủ được Bắc Phàm vừa đi vào phòng liền nhìn thấy. Anh đi lại ngồi trước mặt tôi hỏi:
- Đã đỡ đau hơn chưa?
Anh ta đang hỏi gì vậy? Đỡ đau sao? Làm sao có thể nhanh hết đến vậy tôi nhìn anh bằng đôi mắt chán ghét đầy sự chỉ trích.
- Anh đang giả vờ quan tâm tôi sao?
Thật là người đàn ông hai mặt, tối qua tôi cố sức xin tha bao lần chẳng được, anh hung hăng, táo bạo và làm không biết ngừng nghỉ khiến tôi trông như con cá bị mắc cạn ở hòn đảo xa đang bị người ta câu lên phơi khô vậy. Còn bây giờ lại dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3374462/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.