Anh ta ngã nhào ra ghế sô pha và quay thật nhanh qua nhìn tôi với ánh mắt giết người, tôi như biết được hành động tiếp theo của anh ta làm là gì nên đã hai chân hai cẳng nhảy lên và định chạy trốn nhưng sức lực của tôi với Vỹ Anh sao có thể so sánh được vì nó quá khập khiễng.
- Bạch Y!
Giọng gọi đó như gọi hồn tôi vậy ma mị, đáng sợ khiến tôi nổi hết cả da gà, sống lưng cảm nhận được sự lạnh toát từ người anh ta tỏa ra chẳng dám quay mặt về phía sau và cứ nghĩ anh ta sẽ cho tôi một trân nhưng lúc xách cổ áo tôi kéo lên đã để lộ những dấu bầm tím trên cơ thể nhưng tôi không hề biết và cả Vỹ Anh cũng không nghĩ sẽ thấy nó.
Nhìn những dấu vết ẩn hiện một cách quyến rủ ấy làm người đàn ông trong anh ta khựng lại và tôi nhân cơ hội vùng vẫy thoát khỏi:
- Bạch Y, cô...
Chưa kịp nói hết thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Vỹ Anh chán nản lấy ra nghe và gương mặt anh ta thay đổi hoàn toàn mới lúc đầu còn vui vẻ nay lại sốc đến mức há cả mồm.
Tôi thấy lạ nên lại hỏi và cả Hồng Diệp từ phòng bếp đi ra thấy vậy cũng đi lại:
- Giám đốc anh sao vậy?
- Vỹ Anh anh bị gì thế?
Cả hai chúng tôi đồng thanh hỏi nhưng anh ta không trả lời tôi mà xoay người rời đi khỏi nhà.
Anh ta chạy đi như kẻ mất hồn với gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3374458/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.