- Minh Vy này, Bạch Y có liên lạc gì với cháu không?
Bà không trả lời câu hỏi của Minh Vy mà còn hỏi lại cô ấy câu khác. Như Vân bà ấy đang trốn tránh nỗi nhớ đang từng ngày trỗi dậy, đang khao khát mong đợi con mình sẽ đoàn tụ vào ngày Tết, bà không trả lời cũng là vì bà không biết con bà như nào và nó đang sống ra làm sao.
Thấy bản thân đã hỏi việc không nên hỏi vì Minh Vy dù sao cũng là bạn hơn 10 năm của Bạch Y nên cô ấy biết rất rõ hoàn cảnh mà cậu ấy mắc phải. Lúc đầu, khi nghe được sự ép buộc cũng như những gì mà Bạch Y bị gia đình ngăn câmd là cho cô cũng không vui vẻ chút nào nhưng có lẽ do lá thư gần đây nhất mà cô nhận được từ người bạn ấy đã khiến cô vơi đi sự khó chịu về gia đình của cậu ấy và biết được cậu ấy nhiệt huyết, yêu nghề đến cỡ nào.
- Cháu không có liên lạc được với cậu ấy nữa ạ nhưng cách đây cũng khá lâu có một lần cậu ấy gửi thư cho cháu và cậu ấy nói về hiện tại mình đang trải qua.
Cô ấy thuật lại từng lời mà càng nghe Như Vân vừa vui mừng vừa buồn. Thứ nhất, bà vui vì con bà bình an, vui vẻ hơn với cái nghề này nhưng mà lại đau vì đã rất lâu bà không nhận được một lá thơ dù chỉ là dòng trách móc bà cũng muốn đọc. Lâu rồi, những nét chữ đáng yêu của con mình là bà không còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3374455/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.