Chẳng đủ lí để từ chối cũng không có điều gì chiến thắng được chiếc mồm độc miệng đấy của Bắc Phàm.
Tôi cuối cùng vẫn chịu trận và chấp nhận sự thật mỗi tối anh ấy sẽ đến đây để tôi bôi thuốc.
Ngồi trong phòng làm việc tôi bâng khuâng nghĩ về việc đã xảy ra hôm qua và cả sáng nay tôi thầm an ủi bản thân "Không sao, đó là cách giúp mày tiếp cận gần hơn với tên đó cũng như tìm ra bí mật cho những vấn đề của bọn tội phạm tàn nhẫn đó."
- Thư ký Bạch.
Đôi tay vẫn linh hoạt bấm từng dòng chữ trên bàn phím thì có tiếng người gọi, ngước mặt lên nhìn thì thấy trợ lý Dũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của tôi và miệng đọc lên từng chữ:
- Thật là, sao hôm qua có thể như vậy được chứ.
Tôi nghe anh nói thế nhìn lại văn bản đang chỉnh sửa cho Vỹ Anh và nhìn kĩ dòng chữ không hề liên quan trong đấy.
Chỉ có thể vội vàng xóa và cười trừ vì sự vô ý của bản thân.
- Ơ! Bất cẩn do tôi không chú ý nên đã để chuyện khác phân tâm. Thật thiếu xót mong trợ lý không để ý vấn đề này.
Thái độ khó xử vì bản thân không làm việc nghiêm túc thể hiện rõ trên mặt tôi và anh ấy thấy vậy cũng không truy xét hay trách phạt mà chỉ nhắc nhở rồi nói thêm:
- Tối nay công ty chúng ta có tổ chức kỉ niệm 10 năm thành lập. Cô cũng biết việc này rồi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-dau-van-lan-nho-nhau/3356415/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.