Đông Quân vui vẻ đi về còn Băng Tâm thì nhìn theo rồi thầm nghĩ “Bị gì thế không biết???tự nhiên văn chương lai láng như vậy mà bị khùng hay sao ấy toàn làm thơ tình thôi”.
Đông Quân làm thơ đúng là chuyện lạ mà tại từ đó giờ Đông Quân có bao giờ làm thơ đâu…đọc thơ của Đông Quân làm Băng Tâm cũng thấy vui vui rồi cô chợt nhận ra một phần cảm xúc của mình hình như đã quay trở lại chẳng lẽ ai thắt nút thì người đó mở nút sao?!
Bởi vì Đông Quân chính là người làm cho Băng Tâm đau khổ đến mức không còn lại chút cảm giác gì nữa thì bây giờ Đông Quân đã mang nó trả lại cho Băng Tâm.
Sau mấy suy nghĩ viễn vông Băng Tâm liền niệm chú trong lòng” Người mà mình thích là Tuấn Phong…người mà mình thích là Tuấn Phong…”.
Sau khi Băng Tâm làm bài tập xong thấy còn sớm nên lấy một tờ giấy sticker màu vàng làm một bài thơ
“ Mỹ nhân sánh với anh hùng
Lưu manh sánh với du côn ngoài đường
Hiền thì đi với dễ thương
Giả dối xảo trá uyên ương phải rồi
Ai cũng có lứa có đôi
Chọn sao đừng để người đời cười chê”
Hôm sau Băng Tâm vừa đến lớp Đông Quân đã hỏi: “ Nè làm bài khác đối lại chưa”.
Băng Tâm gật đầu: “ Hiển nhiên là làm òi Băng Tâm mà hihi”.
Đông Quân chìa tay ra: “ Đâu đưa đây”.
Nhận được bài thơ Đông Quân mở ra xem rồi tủm tỉm cười đi về chỗ suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734773/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.