Buổi sáng hôm sau, Băng Tâm ngồi viết truyện thì lại nhận được tin nhắn của Đông Quân [Ngốc ơi].
[Chuyện gì thế?].
[Buồn nhắn tin với em không được à].
[Anh đang làm gì thế?].
[Anh đăng ký nghĩ vụ quân sự].
Tự nhiên Băng Tâm thấy tim mình hẫng đi một nhịp, ừ không thể phủ nhận là Đông Quân đã mang đến cho cô rất nhiều rắc rối nhưng cô vẫn thích anh làm anh trai của cô.
[Đâu có đi liền phải không?Anh còn đi học mà].
[Anh đi rồi về học tiếp].
[Khùng hả?? Ai cho anh đi].
[Sao không cho anh đi???].
[Thì em…không muốn anh đi… thế thôi].
[Sao không cho anh đi…không muốn mất anh à].
[Cho là vậy đi].
[Không nói anh đi ráng chịu à]
[Em không đi…anh cũng không được đi nha].
[Uh vậy em mà đi là biết tay anh].
[Anh cũng vậy đó…đi là biết tay em].
[Hay quá ha].
[Chứ sao?!].
[Anh hỏi em cái này nha…anh làm em khóc sao không ghét anh đi].
[Không biết].
Trên đường đi học, chỉ có Lạc Sa với Băng Tâm đi chung thôi nên Lạc Sa nghĩ nghĩ gì đó rồi lên tiếng:” Khụ…Băng Tâm…thật ra chuyện lần trước tụi Diễm Quỳnh kêu mày với Quỳnh Dao qua nói chuyện Đông Quân thật sự không biết gì hết á”.
Mặc dù thái độ của Băng Tâm đối với Đông Quân tạm hòa hoãn một chút nhưng chuyện cũ thì cô chưa cho qua đâu nên nở một nụ cười:” Ha…nó nói với mày như vậy á…mày tin nó á?”.
Lạc Sa gật đầu.
Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734745/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.