Tuấn Phong nhướng mày lên:” Tất nhiên là của mày rồi”.
“ Đậu móe, mày với sư phụ tao có quan hệ gì đâu mà lên chức sư thúc của tao vậy ông nội?”.
“ Sư phụ mày và tao có cùng thầy dạy toán, suy ra tao với nó là đồng môn sư huynh đệ, do đó mày nên gọi tao một tiếng sư thúc đê”.
Hoàng Lâm nở nụ cười khinh bỉ:” Sư thúc cái quần á…biến mịa mày đi…tao chỉ là đệ tử của sư phụ tao thôi méo có quan hệ gì với cái đứa sư thúc ở xó nào chui ra như mày đâu”.
Tuấn Phong nhìn Băng Tâm rồi khẽ lắc đầu:” Chậc chậc…dạy đệ tử hư như vậy là không được rồi nha”.
Băng Tâm cười bất đắc dĩ:” Nếu bạn còn không phắn thì tí nữa nó tẩn bạn tôi không chịu trách nhiệm đâu nha”.
Hoàng Lâm xua đuổi Tuấn Phong:” Đi ra chỗ khác đi…tao bàn đại sự với sư phụ tao cái đã”.
Tuấn Phong nhún vai:” Thì bàn đi có ai làm gì đâu”.
Băng Tâm cười cười vỗ vai Hoàng Lâm một cái:” Thế người đó là ai vậy?”.
Hoành Lâm đỏ mặt:” Khó nói quá sư phụ ơi”.
Băng Tâm đẩy tờ giấy về phía Hoàng Lâm:" Viết ra đi con”.
Lúc tờ giấy trả về, Băng Tâm nhìn vô hai chữ “ Uyển Uyển” trên tờ giấy rồi muốn rớt tròng mắt ra ngoài luôn.
Tuấn Phong nhìn xong thì cười cười:” Tôi không biết gì hết nha” sau đó liền bấm nút biến.
Băng Tâm bất lực nhìn theo kiểu như muốn nói: Ê cái tên kia quay lại đây giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734737/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.