Lúc đi học hóa, Băng Tâm thấy Đông Quân ngồi ở quán trà sữa gần chỗ học thêm nhưng mà phớt lờ đi luôn không thèm chào hỏi.
Băng Tâm vừa gửi xe xong qua ghế đá gần chỗ học ngồi thì Đông Quân chạy xe tới, sau khi gửi xe xong Đông Quân đi tới chỗ Băng Tâm ngồi rồi lên tiếng hỏi:” Lúc nãy em không thấy anh à?”.
“ Không để ý”.
Đông Quân tức muốn nổ phổi rõ ràng lúc chạy qua chỗ đó Băng Tâm có nhìn Đông Quân mà giờ lại nói “không để ý” đúng là chỉ có ma mới tin nổi thôi.
Uyển Uyển tới rồi qua ngồi bên cạnh Băng Tâm:” Đi sớm vậy?”.
“ Cũng vừa mới tới thôi à”.
Đông Quân cứ nhìn chằm chằm Băng Tâm làm cho cô cảm thấy khó chịu liền không vui hỏi:” Nhìn đủ chưa????bộ mặt em có dính lọ nghẹ à?”.
Đông Quân mỉm cười lắc đầu:” Không có…hôm nay nhìn em là lạ…”.
Băng Tâm đưa mắt nhìn lại người mình, xem có phải là lấy nhằm cái áo rách mặc không, khi chắc chắn quần áo mình lành lặng bình thường cũng không có gì khác biệt liền hỏi:” Em có mặc áo rách đi học đâu mà lạ”.
“Phụt” Đông Quân liền bật cười:” Ý anh không phải như vậy mà”.
Uyển Uyển nghe Đông Quân nói vậy liền đưa mắt quét Băng Tâm một vòng từ trên xuống dưới rồi nói:” Hôm nay Băng Tâm xõa tóc”.
Đông Quân gật đầu:” Ừ…quần áo cũng …khụ…không giống bình thường…”.
Con người ta mới gội đầu tóc chưa kịp khô nên mới xoã…mặc có cái áo bằng voan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734718/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.