Đông Quân đi tới ngồi đối diện với Băng Tâm rồi hỏi Thụy Du: “ Nó bị sao vậy?”.
Thụy Du liền giải thích:“Thì tại bà cô dạy toán chứ ai, bài Băng Tâm làm đúng là bả không có chấm gạch nguyên bài của người ta nên nó buồn”.
Đông Quân gật đầu đã hiểu rõ mọi chuyện, anh lấy ngón tay trỏ chọc chọc vào cánh tay của Băng Tâm: “ Nè bé đừng có khóc nhè mà”.
Tiếng Băng Tâm vang lên: “ Em có khóc hồi nào đâu chứ”.
“ Không chịu ngồi dậy mà úp mặt xuống bàn thì là khóc chứ gì”.
“ Không có”.
“ Ngồi dậy đi, anh nói em nghe cái này vui lắm nè”.
Băng Tâm ngồi dậy dùng tay chống cằm nhìn Đông Quân:“ Chuyện gì vui??”.
“ À anh đi học thêm toán đó, mỗi lần cô khảo bài mà không thuộc mà phải đóng một nghìn, lúc đi học anh với mấy thằng bạn toàn ngồi ở hàng cuối không à lúc cô trả bài thì để nguyên cuốn tập trên bàn luôn thấy anh thông minh chưa???”.
“ Anh chơi ăn gian thì có…thế rồi có bị bắt không?”.
“ Anh của em làm sao bị bắt được hahaha”.
“ Ừ hihi”.
“ Em chịu cười rồi nha”.
Lúc này Băng Tâm mới ý thức được thì ra là Đông Quân vừa mới an ủi cô, Đông Quân cũng là một người anh trai tốt đó chứ.
Thấy Băng Tâm vui vẻ trở lại Đông Quân mới an tâm đi về chỗ.
Thụy Du ngồi níu cánh tay của Băng Tâm mè nheo nhõng nhẽo:“ Băng Tâm mày bất công với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734681/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.