Thời gian gần đây người luôn bên cạnh hay làm Băng Tâm mỉm cười và để cho cô ăn hiếp vô tội vạ lại là Mạc Đông Quân, khi trái tim con người yếu đuối thì tự nhiên một sự an ủi nhỏ, một câu nói hay một hành động quan tâm cũng đủ làm người ta cảm kích rồi dần dần ỷ lại vào người đó.
Băng Tâm cũng dần dần hiểu ra Đông Quân cũng không phải là người xấu xa, thật ra Đông Quân cũng rất biết cách an ủi người khác chỉ là trước giờ Băng Tâm chưa từng nhìn thấy những điều tốt đẹp này ở Đông Quân thôi.
Giờ ra chơi, Dĩ Nam quay xuống nhìn thấy Băng Tâm ngồi đưa tay chống cằm vẽ vẽ linh tinh trên mặt bàn nên hỏi:” Ê bộ bị tự kỷ hay sao vậy hả???”.
Băng Tâm liếc xéo Dĩ Nam một cái:” Lâu ngày không bị ăn đòn nên thèm à?”.
Dĩ Nam cười cười:” Làm gì có tại thấy mày buồn buồn nên hỏi thôi”.
“ Thế mày kể chuyện cười cho tao nghe đi…tao sẽ không buồn nữa”.
“ Mày buồn thì kệ mày chớ nói tao nghe làm giề “.
Băng Tâm trưng ra cái bộ dạng cà lơ phất phơ kèm theo nụ cười lưu manh rồi nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng hỏi:” Thế bây giờ,có, kể, hay, không, nói một tiếng đê”.
Mặt Dĩ Nam liền tái xanh giơ tay lên đầu hàng:” Đừng manh động tao kể hihi…”.
“Thế thì kể nhanh đi”.
“Trên 1 chuyến tàu vượt đại dương có 2 người Nhật,2 người Pháp,2 người Đức và 2 người Việt Nam. Trong chuyến đi, tàu gặp bão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734657/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.