Tuấn Phong nhướng mày bày ra cái bộ cà lơ phất phơ rồi cười nhạt hỏi Băng Tâm: “ Toại nguyện chưa??”.
Băng Tâm gật đầu lia lịa: “ Còn chuyện gì vui nữa không kể tui nghe đi”.
Tuấn Phong lại bày ra dáng vẻ lười biếng rồi hỏi: “ Ủa tự nhiên kể không vậy đó hả??? trả tiền đi… rồi tôi kể cho nghe tiếp”.
Băng Tâm bĩu môi: “Hứ bạn bè cùng lớp…đã vậy hồi trước còn cùng thầy…đồng môn sư huynh đệ với nhau mà tính toán chi li vậy đó hả?”.
Tuấn Phong liền mỉm cười nói: “ Thế kêu một tiếng sư huynh nghe chơi coi”.
Đầu Băng Tâm đầy hắc tuyến: “Ê cho bạn nói lại đó…chị đây học thầy trước… bạn nên kêu tôi một tiếng sư tỷ mới đúng nha”.
Tuấn Phong tỏ vẻ khinh thường:” Nằm mơ đi…mấy người phải gọi tôi một tiếng sư huynh mới đúng nha”.
Băng Tâm hất mặt lên:” Nằm mơ đi ha”.
“ Thế có muốn nghe chuyện cười nữa không???”.
Băng Tâm gật đầu như giả tỏi.
Ai kia đạt được ý định liền mỉm cười yêu nghiệt nói:” Gọi tôi bằng sư huynh đi rồi tôi kể chuyện cười cho nghe…tôi còn rất nhiều chuyện hay đó nha”.
Băng Tâm hạn hán lời!!!
Con hàng này đúng là rất biết cách dụ dỗ người khác!
Dĩ Nam châm vào một câu: “ Hahaha cuối cùng cũng có người trị được con nhỏ ma giáo này rồi”.
Băng Tâm liền nhéo Dĩ Nam một cái, giọng cô vang lên như tiếng của một con quỷ mới bò từ địa ngục lên: “ Nói, ai, ma, giáo, hả…?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-bo-lo-la-bo-qua-nhau-ca-doi/2734588/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.