Viên Dao nắm chặt túi xách, lục tìm điện thoại trong vô vọng. Muốn gọi cho Châu Anh nhưng nàng lại chẳng bắt máy. Nước mắt cố gắng kiềm lại không được để rơi xuống, định vừa qua ngã quẹo sẽ quay lại đối mặt với kẻ biến thái. Nhưng sau lưng đột ngột vang lên tiếng va chạm làm cô hốt hoảng mà quay đầu sớm hơn dự định.
Viên Dao ngờ nghệch nhìn Cửu Vân đang quật ngã tên biến thái sang một bên, sau đó thuần thục gọi điện cho cảnh sát. May mắn cảnh sát đang đi tuần tra gần đó đã nhanh chóng có mặt mà áp giải hắn về đồn.
Cửu Vân phủi lớp bụi bẩn trên người, tiến lại gần về phía Viên Dao với vẻ cần được khen ngợi.
“Thấy tôi ngầu không?”
“Chú có làm sao không? Sao lại một mình xử lý kẻ biến thái chứ?” Cô gằn giọng, bất chợt nắm lấy mu bàn tay có vết trầy xước của anh.
“Nhẹ thôi mà, không sao. Cô ổn chứ?”
“Tôi đâu sao… Tôi…”
Cửu Vân cảm nhận bàn tay run rẩy của Viên Dao thì khẽ thở dài, sau đó chủ động ôm cô vào lòng mà xoa nhẹ tấm lưng gầy.
“Đã không sao rồi. Đừng sợ.”
Viên Dao nắm chặt góc áo Cửu Vân, ban nãy quả thật tim cô muốn rớt ra ngoài khi nghĩ đến việc bàn tay của kẻ biến thái sẽ chạm vào người mình mà không khỏi run sợ. Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện như thế này. Một thân một mình đến nơi đất khách quê người, ắt hẳn gặp loại này cũng không có gì xa lạ.
Chỉ là khi Cửu Vân xuất hiện lại khác hẳn với những lần tự cô cứu lấy mình, trông vô cùng vững chãi và an toàn.
Cửu Vân đích thân đưa Viên Dao về nhà, nhìn khu chung cư đang dần xuống cấp làm anh có chút nhíu mày. Bất chợt, cô níu kéo tay áo anh, giọng thủ thỉ.
“Chú có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?”
Cửu Vân còn có việc, nhưng ánh mắt long lanh sau khi khóc của Viên Dao khiến anh ngồi trên ghế nhỏ ở nhà cô lúc nào không hay. Âm thầm quan sát, căn nhà có chút đổ những mảng xanh rêu do không nâng cấp nhưng mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng, thậm chí còn chút hương chanh xã tỏa ngát khắp không gian. Tâm trạng có chút bồn chồn hiện tại liền thả lỏng.
Viên Dao pha một tách trà ấm, hai tay đưa tới trước mặt Cửu Vân. Đợi anh nhận lấy, cô lại chạy đi đem hộp cứu thương nhỏ tới.
“Không sao đâu. Mai sẽ tự lành thôi.” Anh chẳng mấy quan tâm tới những vết thương nhỏ nhoi như thế này.
“Xem như để tôi cảm ơn chú vì đã giúp tôi.”
Nhìn gương mặt kiên quyết của Viên Dao, Cửu Vân đành đặt tay mình vào lòng bàn tay cô. Cảm giác nhỏ bé ấm nóng khiến tim anh hẫng đi một nhịp, nhưng quả mặt vẫn ngập tràn nét lạnh lùng khó ưa.
Viên Dao khử trùng, cũng không quên thổi nhẹ như giúp cho Cửu Vân không có cảm giác đau đớn. Có điều cánh môi anh đào chu lên đang dần rù quến con sói đen trong lòng anh.
Cửu Vân nuốt nước bọt, tay còn lại bất chợt nâng cằm của Viên Dao lên, sau đó vào lúc cô không kịp đề phòng đã áp môi mình xuống mà ngậm lấy cánh hoa anh đào. Từ mút mát nhẹ nhàng đến chiếm hữu, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào thẳng trong lòng mình để cả hai cơ thể áp sát vào nhau một cách mê hoặc.
Viên Dao thở dốc, run rẩy trong lòng Cửu Vân, nghe tiếng anh cười trầm thì liền đỏ bừng mặt. Người đàn ông này hở chút là muốn ăn đậu hũ của cô.
“Một thân mềm mại này sao lại không để tâm chút nào về an toàn của bản thân vậy hả?”
Anh gác cằm lên vai cô, tay vờn qua lại lọn tóc.
“Không phải là không để tâm, nhưng…”
Cô thở dài, một khi người ta đã muốn hại mình thì mình sao có thể tránh khỏi.
“Lúc đó định gọi cho ai đấy?”
Cửu Vân có việc đi ngang, muốn dọa cô nhóc Viên Dao một chút, nào ngờ tới thật sự thấy cô bị kẻ biến thái theo đuôi. Anh nghĩ có lẽ cô biết nên tay điên loạn bấm số, nhưng anh tự hỏi vì sao điện thoại anh lại không reo lên.
“Cho bạn tôi.”
“Vì sao lại không gọi cho tôi?”
Cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, dùng ánh mắt khinh thường mà hỏi lại. Trông vẻ mặt ngờ nghệch đối diện, cô đành phải giải thích.
“Không có số.”
Cửu Vân chớp mắt hai cái, sau đó nở nụ cười tươi tắn, nhưng tay lại bóp chặt hai bên má của Viên Dao khiến môi cô chu lên.
“Em bảo không có số là sao? Tôi đã đưa cho em rồi còn đâu.”
“Ông… ó…” Không Có! Cô làm gì có số của anh cơ chứ.
“Tờ giấy tôi để trên bàn vào cái đêm đó.” Anh gằn giọng lại, hiện tại mới hiểu vì sao anh cố trông chừng điện thoại đến cỡ nào cũng không thấy cô gái nhỏ độc ác này gọi tới.
Viên Dao đờ đẫn, trong đầu hiện ra khoảnh khắc bản thân dọn túi xách, sẵn tiện cầm luôn tờ giấy đó vo lại quăng vào thùng rác, còn chửi bới Cửu Vân vài câu. Nghe cô nói, anh nhéo mạnh má cô, sau đó đích thân lưu số mình vào di động của cô.
“Sau này có gì phải gọi cho tôi ngay.”
*Chương sau mấy bà đừng la làng bảo chú Vân tra nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]