Viên Dao nắm chặt túi xách, lục tìm điện thoại trong vô vọng. Muốn gọi cho Châu Anh nhưng nàng lại chẳng bắt máy. Nước mắt cố gắng kiềm lại không được để rơi xuống, định vừa qua ngã quẹo sẽ quay lại đối mặt với kẻ biến thái. Nhưng sau lưng đột ngột vang lên tiếng va chạm làm cô hốt hoảng mà quay đầu sớm hơn dự định.
Viên Dao ngờ nghệch nhìn Cửu Vân đang quật ngã tên biến thái sang một bên, sau đó thuần thục gọi điện cho cảnh sát. May mắn cảnh sát đang đi tuần tra gần đó đã nhanh chóng có mặt mà áp giải hắn về đồn.
Cửu Vân phủi lớp bụi bẩn trên người, tiến lại gần về phía Viên Dao với vẻ cần được khen ngợi.
“Thấy tôi ngầu không?”
“Chú có làm sao không? Sao lại một mình xử lý kẻ biến thái chứ?” Cô gằn giọng, bất chợt nắm lấy mu bàn tay có vết trầy xước của anh.
“Nhẹ thôi mà, không sao. Cô ổn chứ?”
“Tôi đâu sao… Tôi…”
Cửu Vân cảm nhận bàn tay run rẩy của Viên Dao thì khẽ thở dài, sau đó chủ động ôm cô vào lòng mà xoa nhẹ tấm lưng gầy.
“Đã không sao rồi. Đừng sợ.”
Viên Dao nắm chặt góc áo Cửu Vân, ban nãy quả thật tim cô muốn rớt ra ngoài khi nghĩ đến việc bàn tay của kẻ biến thái sẽ chạm vào người mình mà không khỏi run sợ. Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện như thế này. Một thân một mình đến nơi đất khách quê người, ắt hẳn gặp loại này cũng không có gì xa lạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-an-ai-ca-doi-dam-say/3570371/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.