Không thì, làm gì có tên trộm nào lấy được điện thoại mà không tắt máy ngay, lại còn nhắn tin cho người trong danh bạ trước tiên.
Nghĩ đến khả năng này, dù hiện tại với Ứng Đạc đã ở trạng thái nửa như chia tay, lòng Đường Quán Kỳ vẫn chợt trĩu xuống:
“Hôm nay anh ấy ở đâu?”
Mạch Thanh ở đầu dây bên kia đáp:
“Ở tòa nhà DF họp, nhưng rời đi thì không thấy tung tích, kiểm tra toàn bộ camera dọc đường cũng không thấy bóng dáng boss.”
Bầu trời đêm đã dày đặc, kim đồng hồ chỉ đúng nửa đêm. Cô siết chặt quả táo còn chưa ăn, giữ giọng bình tĩnh:
“… Các người tới tòa nhà DF, mang đủ người, đợi tôi qua.”
Mạch Thanh lập tức đáp lời.
Giây phút cúp máy, trong đầu Đường Quán Kỳ thoáng qua vô số hình ảnh.
Mất tích hai tiếng đồng hồ, theo truyền thống của nhà họ Ứng, có khả năng anh đã gặp chuyện chẳng lành — đại ca và nhị ca nhà họ đều từng bị bắt cóc rồi xảy ra chuyện.
Trong ký ức của cô, từ hình ảnh Ứng Đạc đổ thùng tiền xuống, không chút do dự ném chiếc nhẫn, tay cầm bó hoa nhìn cô đầy thất vọng… lần ngược về lúc anh chặn cô ở Thụy Điển, khuôn mặt bình thản ẩn giấu sóng lòng.
Tất cả những ký ức ấy như đèn kéo quân quay cuồng trước mắt.
Rồi quay ngược đến khi anh cầm viên đá quý Flame of Love, ánh mắt tràn đầy yêu thương hỏi cô:
“Quán Kỳ, em có yêu anh không?”
Anh từng trong đêm tuyết đốt chiếc nhẫn kim cương nói “tình thật không sợ lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-yeu-vi-em/4795208/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.