Cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên mình — bản năng hấp dẫn của sự khác giới khiến người đàn ông bị cuốn hút, dùng ánh nhìn để phác họa từng đường nét của cô.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, cô vẫn không tự chủ được mà khẽ siết ngón tay vào ống quần ngủ của anh.
Một lát sau, Ứng Đạc buông vạt áo cô xuống. Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng, hít lấy hương thơm trong mái tóc cô, cảm thấy hạnh phúc.
Nhìn thì chỉ là thứ yếu, việc cô sẵn lòng để anh nhìn đã đủ khiến anh vui.
Điều đó chứng tỏ cô vẫn muốn tiếp tục tiến xa với anh.
Một lúc sau, cô gõ chữ hỏi:
“Vì sao anh không nói gì?”
Giọng Ứng Đạc khẽ vang lên:
“Ừm?”
Cô dùng ngón tay nhẹ ấn vào đùi anh.
Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng đầy sự dịu dàng và bao dung:
“Nói là rất đẹp thì sợ không tôn trọng em.”
Cô quay lại nhìn anh.
Ánh mắt anh sâu và đậm, ở khoảng cách gần gũi này, không có nhiều biểu cảm, nhưng lại mang theo sự kiềm chế và ấm áp:
“Nhưng anh thật sự vẫn muốn nhìn.”
Là thật lòng muốn nhìn.
Má cô không kìm được mà ửng đỏ.
Ứng Đạc điều chỉnh lại tư thế ôm, cả hai đều im lặng. Cô cảm nhận được có bàn tay khẽ chạm vào mình.
Cô mím môi, cố không để lộ vẻ khó chịu, còn Ứng Đạc chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang nắm lấy tay cô, rồi khẽ trêu:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Muốn chơi cờ với anh không?”
Bây giờ… là lúc để chơi cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-yeu-vi-em/4794972/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.