Chung Dung còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đường Quán Kỳ đè xuống đất, sau đầu va mạnh vào nền gạch men cứng khiến choáng váng. Chưa kịp định thần, Đường Quán Kỳ đã giơ cao tay.
Lại một cái tát vang dội giáng xuống, từng cái đều nặng tay như muốn đ.á.n.h cô tàn phế.
Chung Dung bị đ.á.n.h đến ngây dại, ánh đèn trần như chao đảo trước mắt, chỉ trong khoảnh khắc, cả thế giới tối sầm lại.
Đường Quán Kỳ nhìn Chung Dung toàn thân mặc đồ hiệu, phụ kiện đắt đỏ, móng tay oval sắc sảo bóp chặt hai má đầy thịt của cô ta.
Chung Dung tức đến nghẹn thở:
“Buông ra, con nhỏ câm c.h.ế.t tiệt.”
Nghe thấy cách gọi ấy, Đường Quán Kỳ buông tay. Chung Dung vừa mới thở được một hơi thì…
Bốp! — thêm một cái tát nữa giáng xuống.
Đường Quán Kỳ ngồi đè lên người cô ta, khiến cô ta không nhúc nhích nổi. Trước mắt tối đen, chưa bao giờ Chung Dung cảm thấy mình gần kề cái c.h.ế.t như lúc này.
Thậm chí cô ta không còn khả năng suy nghĩ.
Con nhỏ câm hôm nay… sao dám làm vậy.
Gương mặt trang điểm đậm của Chung Dung bị Đường Quán Kỳ nhìn chằm chằm với ánh mắt vô cảm.
Nói là đi làm thiện nguyện, thắp đèn trường minh cho bà ngoại — sao không nói là đi c.h.ế.t đi cho rồi? Lấy danh nghĩa người đã khuất để mưu lợi cho bản thân, cô ta cũng làm được.
Chung Dung cuối cùng lấy lại chút tỉnh táo, giọng run lên theo bản năng:
“Mày… sao dám đ.á.n.h tao?”
Nhưng “con nhỏ câm” trước mặt không còn như mọi khi, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-yeu-vi-em/4794910/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.