Triệu Lan Vy bước ra vườn.
Trời đã qua mùa đông không còn những đợt tuyết rơi dày đặc nữa.
Lớp tuyết trên mặt đất cũng đã bắt đầu tan ra, để lộ bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ ấy có một vài nụ hoa dại đang vươn lên đón ánh mặt trời, hứa hẹn một ngày không xa nữa thôi sẽ bung nở khoe sắc tuyệt đẹp.
Trác Duệ Quân lúc này đang ngồi ở mái hiên, buổi sáng hắn thường có thói quen đọc tin tức.
Hắn chăm chú nhìn vào màn hình chiếc laptop đang đặt ở trên đùi, không biết hắn đang đọc cái gì mà hai hàng chân mày đen của hắn lại cau lại, trông không hiền hoà một tí nào cả, với gương mặt của hắn thật sự sẽ doạ người ta sợ chết khiếp mà.
" Ông chủ! " Triệu Lan Vy bước lại chỗ Trác Duệ Quân, gọi khẽ.
Trác Duệ Quân ngước lên nhìn cô, khoé môi cong lên, cuối cùng cũng chịu cười.
Sau đó hắn để chiếc laptop đang ở trên đùi sang một bên, kéo Triệu Lan Vy ngồi lên đùi hắn, vây hãm cơ thể mềm mại vào lòng.
" Mới dậy sao? " Trác Duệ Quân dịu dàng hỏi.
" Dạ, dì Mỹ nói với em ông chủ ở ngoài đây. "
Hắn hôn lên má cô, cưng chiều hỏi.
" Đói chưa? "
Triệu Lan Vy gật đầu.
Mỗi ngày Trác Duệ Quân đều dặn người hầu khi làm bữa sáng đều phải làm hai phần, một phần là cho hắn, phần còn lại là cho Triệu Lan Vy để khi cô thức dậy có thể ăn ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-van-vuong/3037327/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.