Khi Triệu Lan Vy tỉnh dậy đó là sáng của hôm sau, Trác Duệ Quân đã đi khỏi đây từ sớm.
Cô thất thần ngồi trên giường, lẳng lặng một lúc lâu.
Cô thật sự rất mệt, cả tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, cô không thể chịu được nữa.
Sau đó Triệu Lan Vy từ từ bước ra ban công.
Ở đây là tầng tám nếu cô từ nơi này gieo mình xuống chắc chắn sẽ không sống nổi nữa, lúc đó cô sẽ được giải thoát, giải thoát khỏi tất cả khổ đau này.
Cô cũng sẽ gặp được ba của mình. Cô sẽ đến gặp ông để tạ lỗi với ông mong ông có thể tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này, tha thứ cho cô khi nhìn thấy ông bị người ta giết chết vẫn không thể ngăn cản lại được, tha thứ cho cô vì cô đã yêu phải kẻ không nên yêu.
Cô lấy một chiếc ghế rồi bước lên đứng trên ban công lộng gió, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, đẹp như một vị nữ thần, một vị nữ thần duy nhất sống giữa chốn hồng trần nhơ nhuốc, lúc này đây, chẳng còn lại gì ngoài tuyệt vọng cả.
Ngay khi cô bước thêm một bước nữa thì có một bàn tay đã nắm lấy cô, kéo cô từ trên ban công xuống.
Đó là dì Mỹ, dì ta vừa kéo cô xuống đã vội vàng hét lên.
" Cô bị điên rồi à? "
" Dì cứu tôi làm gì? Ai cần dì cứu tôi cứ để tôi chết đi! " Cô gần như đã bật khóc tức tưởi trước mặt dì ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-van-vuong/3037307/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.