Lúc này là nửa đêm, màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả bầu trời rộng lớn.
Trên khoảng không đen tối ấy, ánh trăng lung linh vằng vặc sáng, những tia sáng len lói như chiếm lĩnh cả bầu trời đêm bằng thứ ánh sáng nhẹ nhàng và dịu mát của mình.
Vì đây là tầng tám nên có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trăng rất rõ, ánh sáng ấy xâm nhập vào căn phòng, chiếu lên làn da trắng mịn của người con gái đang nằm bên cạnh hắn, khiến cô như một viên ngọc thanh khiến phát sáng trước mặt hắn.
Đẹp đến mê hồn!
Trác Duệ Quân đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn ấy, rất dịu dàng, rất nâng niu trong lòng bàn tay.
Triệu Lan Vy bỗng nhiên xoay người lại, rồi chui vào lòng hắn.
" Duệ Quân …"
Giữa không gian tĩnh lặng, gọi khẽ tên hắn, giọng của cô mang trong đó một chút nũng nịu, hờn giận của người con gái khi yêu.
Tiếng gọi của người con gái ấy không biết vì sao mà lại từ từ len lỏi rồi khẽ chạm đến trái tim hắn, khiến hắn như bị lạc lối trong giọng nói ngọt ngào, đầy mê hoặc đó để rồi trái tim lỡ loạn mất vài nhịp đập….
" Sao vậy? Không ngủ lại được sao? Nhắm mắt lại đi, tôi gãi đầu cho ngủ em ngủ."
Hắn đưa tay lên, gãi đầu cho cô, nhẫn nại dỗ dành cô ngủ.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng dịu dàng với ai cả, hắn cũng không biết cách để dịu dàng, lấy lòng người khác là như thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-van-vuong/3037299/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.