Những ngày tháng yên bình cứ thế mà trôi qua.
Triệu Lan Vy mỗi ngày đều ra vườn hoa vẽ tranh.
Trác Duệ Quân ngồi đằng xa, lâu lâu cầm ly cà phê nóng hổi lên hớp một ngụm, gương mặt điềm tĩnh, đĩnh đạc, không cảm xúc, dường như vừa mới sáng sớm mà hắn đã có chuyện không vui.
Ánh nắng nhẹ của buổi sớm mùa đông chiếu lên da mặt non mềm bị dính một chút màu vẽ của cô gái nhỏ ấy.
Trác Duệ Quân xoay qua nhìn thấy gương mặt lem luốc của cô, trên khoé môi ấy lại không tự chủ được mà cong lên, một nụ cười thật ấm áp khiến gương mặt trở nên đỡ lạnh lùng hơn lúc nãy.
Rốt cuộc thì chỉ có Triệu Lan Vy mới có thể khắc chế được sự băng lãnh của hắn thôi!
Triệu Lan Vy đột nhiên đứng dậy cầm theo bức tranh mà cô vừa mới vẽ xong đến trước mặt Trác Duệ Quân:" Duệ Quân, em vẽ xong rồi, anh nhìn thấy có đẹp không? "
Trác Duệ Quân liền kéo cô ngồi lên đùi hắn, Triệu Lan Vy ngước lên nhìn thì thấy hắn đang rất chăm chú ngắm bức tranh của cô.
Nhưng hắn lại là người chẳng biết một cái gì về nghệ thuật cả, qua mắt nhìn của hắn thì bức tranh của Triệu Lan Vy chỉ là một sự sắp xếp lộn xộn của màu sắc.
Hắn tự hỏi với chính mình:" Đây là nghệ thuật ư? " Nhưng hắn chẳng thấy nghệ thuật một tí nào cả, có lẽ hắn chỉ giỏi chém giết thôi, còn việc cảm nhận mấy cái gọi là nghệ thuật này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-van-vuong/3037293/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.