Hàn Vân Dung dùng chút sức lực yếu ớt còn lại hắn móc ra trong ống tay áo mình một tờ giấy cũ, cẩn thận nhét vào đôi tay đẫm máu của Dương Khắc Chân.
" A Chân, chúng ta hòa ly thôi… trẫm đồng ý hòa ly với nàng… đời này chúng ta vĩnh viễn không gặp lại, hy vọng nàng sẽ tìm được hạnh phúc!"
Dương Khắc Chân thất thần mở mảnh giấy cũ ra, hóa ra thứ mà hắn nhét vào tay nàng chính là tờ huyết hưu thư lúc trước nàng đã từng viết cho hắn chỉ có điều hưu thư bây giờ đã thay đổi đôi chút, dưới tờ huyết hưu thư bây giờ đã có dấu vân tay đồng ý hòa ly của hắn, ước nguyệt hòa ly của Dương Khắc Chân cuối cùng cũng được thành toàn…
Từng câu từng chữ hắn thốt dù không nhận được phản hồi nhưng lại như có sức sát thương vô cùng lớn, đủ để bóp nát trái tim của Dương Khắc Chân, dòng chữ hòa ly như thể đang quấn chặt lấy trái tim nàng, chúng ra sức vắt kiệt từng chút máu tim cuối cùng của nàng… đau đớn thống khổ nhưng không thể cất thành tiếng.
" A Chân, con… con…"
Một tiếng gọi thân thuộc A Chân như kéo Dương Khắc Chân từ địa ngục trở về thực tại, nàng thẩn thờ ngước mặt lên nhìn. Hiện thực quả thật rất biết trêu đùa con người, Tạ Tiêu vẫn bình an vô sự, bên cạnh còn có năm người lớn bé của Dương gia…
Dương Khắc Chân như không thể tin vào mắt mình, mắt nàng mờ đi vì khóc, trong bất giác không thể biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-nghiet-duyen/3571737/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.