Ta mỉm cười, gắn lá bùa vào kết giới, chỗ ấy liền thủng ra một lỗ, thành công rồi!
- Tiểu đạo sỹ, ngươi nói xem, ra khỏi kết giới này, ta sẽ thế nào?
Ta nhìn lỗ thủng, trầm ngâm rồi đáp:
- Trăng tròn, âm khí tăng, có lẽ người phàm có thể nhìn thấy ngươi. Nhưng trăng cũng là ánh sáng tinh khiết, vì thế say thời điểm trăng cao nhất, người sẽ tan biến, vào chuyển kiếp luân hồi. Nói chung, trăng rằm rất thích hợp để làm màu, ngươi đến trước mặt cố nhân, xoay xoay 2 vòng rồi tan biến như đom đóm ngày hè, để lại ấn tượng không thể quên trong lòng người.
- Làm sao ngươi biết?
- Nhìn nhiều thì biết!
- Ngươi bẩm sinh đã thấy ma à?
- Ừ!
- Bất hạnh quá!
Bất hạnh cái đầu ngươi, đợi tý nữa kết giới bị ta phá hoàn toàn, sau khi trăng ở cao nhất, ngươi sẽ biến mất đó. Ta nhìn lỗ thủng ban nãy, toan gắn thêm bùa để thúc đẩy quá trình ăn mòn kết giới lại phát hiện lỗ hổng vừa phá ra lại dần bị thu hẹp lại, kết giới được vá lại nhanh chóng. Ta cầm cả đống bùa đã chuẩn bị từ trước, dán lên, cả đống bùa đó đều bị cháy rụi. Không thể nào! Trong lúc ta không thể tin nổi, từ xa vang lại một giọng cười tà tính:
- Kết giới của ta đâu dễ phá vậy.
- Là hắn!
- Quốc sư!
Giọng của ta và Đức Phi cùng vang lên một lúc, hóa ra nàng ta âm thâm theo ta vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-hong-tran/2573845/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.