Xong xuôi mọi việc, ta được Hoàng đế triệu kiến vào cung để người trả nợ. Khi ta vui vẻ cầm 107 vạn ra khỏi kinh thành liền gặp phải người ta không muốn gặp nhất, cái tên tiểu tử đó, Tử Mặc! Ừ! Tử Mặc là tên của gã yêu quái quốc sư. Hắn thấy ta liền đi theo ta ra khỏi kinh thành. Dù ta không thích nhưng mà chỉ cần nghĩ đến lúc vào lĩnh tiền từ chỗ Hoàng đế tâm trạng lại vui vẻ mà quên đi hắn. Ta vừa đi vừa nghĩ đến lúc mình hào sảng nói với Hoàng Đế:
- Chuyện của Đức Phi là ta thiết trách không thu tiền, ta chỉ lấy 102 vạn tiền phá kết giới và bùa thôi.
Lúc ấy thật ngầu biết bao, không nhịn được mà tủm tỉm cười. Tử Mặc đi bên cạnh nói:
- Dối vua lừa dân là tội khi quân, lẽ ra nên xử tử.
- Ta khi quân lúc nào!
- Nữ giả nam trang.
- Sao ngươi biết.
Ta vẫn luôn tò mò về việc này, sao lần đầu gặp trong nhà tắm đó hắn chỉ nhìn qua ta cũng biết ta là nữ giả nam. Lẽ nào, ta quá xinh đẹp đến mức nhìn 1 lần là có thể nhận ra được sao. Không đúng! Rõ ràng ta đã sống trong thân phận Lưu công tử này mười mấy năm rồi. Làm sao có thể. Đoạn hắn nói:
- Bởi vì ta có thể nhìn được xuyên thấu.
Hắn nói vậy làm ta giật mình và đỏ mặt, giơ tay lên che ngực. Hắn thản nhiên bồi thêm một câu:
- Che làm gì, ngực nàng nhỏ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-hong-tran/2573841/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.