Một lát sau anh đi ra thì thấy cô đã thức rồi nhưng vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài hình như là vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm …Anh khẽ cười rồi ngồi xuống…
" Vẫn còn buồn ngủ sao "
" Ừm " nói xong cô liền xà vào lòng ngực của anh,Yến Chi dùng mấy ngón tay vỗ nhẹ lên vai của anh giống như là đang dỗ dành 1 đứa trẻ vậy.
" Anh đưa em đi rửa mặt rồi chúng ta ăn tối"
" Ý chết,em chưa nấu cơm …"
" Đừng lo " anh nhéo mũi của cô rồi thì thào nhỏ nhẹ:" anh có nhờ đầu bếp nấu rồi "…
"Ừm "
Nghe anh nói vậy thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm và có cũng ngờ bản thân mình lại ngủ nhiều như thế.Trong lúc anh bế cô vào trong nhà tắm thì cô quan sát được trên bàn có rất nhiều thức ăn,đã vậy sàn nhà vô cùng sạch sẽ mà còn có mùi hương nhẹ nữa.
Có khi nào nhân lúc mình ngủ anh ấy làm công việc nhà hay không? Nhưng mà Khải Phong từ trước giờ đâu có quen làm mấy cái này đâu, người đàn ông này càng lúc càng khó hiểu …
Hai người ở trong nhà tắm hơn 10 phút thì mới đi ra ngoài,lúc này cô thấy chân mình cũng đỡ đau rồi cho nên cũng đành tự đi …
“Chúng ta ăn tối thôi,chắc em cũng đã đói lắm rồi”""
" Vâng …"
Anh kéo ghế ra ngồi sát ở bên cạnh của Yến Chi. Khải Phong bới cơm rồi gấp thức ăn cho cô, người đàn ông này đã thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-dau-thuong/3444307/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.