Qua một tuần sau thì Khải Phong đi công tác,Yến Chi cứ quanh quẩn trong nhà hết nấu ăn rồi đến đọc sách khiến cho cô cảm thấy buồn chán. Không biết là anh Bỉnh Giang bây giờ sao rồi,còn mọi người ở cô nhi viện như thế nào nữa.Lúc này cô chợt có một suy nghĩ là sẽ đi đến cô nhi viện chơi dù gì thì bây giờ anh ấy cũng không có ở nhà.Thế là cô liền thay quần áo cho gọn gàng rồi cầm túi xách đi ra khỏi nhà.
Tuy được đi ra khỏi nhà nhưng vẫn phải có sự giám sát của vệ sĩ, thôi mà cũng kệ dù sao được đi ra ngoài cũng là một đặc ân rồi.Yến Chi ghé siêu thị mua một ít bánh kẹo,thực phẩm để đem đến cô nhi viện.Đã lâu rồi cô không đến đó, không biết mọi người bây giờ ra sao nữa.
" Tới rồi cô chủ, tôi sẽ ở đây đợi cô "
" Vâng,cảm ơn anh '"
Yến Chi cầm mấy túi đồ rồi đi vào trong,nơi này bây giờ khác quá hình như đã được sửa sang lên rồi. Không biết là ai tốt như thế nữa,sau này có gặp người đó thì cô nhất định sẽ cảm ơn họ một tiếng. Nhưng Yến Chi lại không biết rằng người đó chính là Đàm Khải Phong,tuy miệng anh nói muốn phá vỡ nơi đây nhưng nghĩ lại người nào làm người đó chịu, cho nên anh chỉ muốn hâm doạ cô mà thôi còn mọi người ở đây thì vô tội nên anh đã bỏ tiền ra sửa sang lại tất cả.Đã vậy mỗi tháng còn chu cấp tiền để các em nhỏ có thể ăn uống và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-dau-thuong/3408922/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.