Hiển nhiên thì theo phản xạ đầu tiên của người làm mẹ thì Chân Nam Nam sẽ nhanh chóng kéo con trai của mình lại, sau đó là cố gắng đứng gần chồng mình nhất có thể. Vừa nhìn thấy vợ bị “ông nội” của chính mình dạo sợ thì anh cũng chỉ biết phì cười thôi chứ biết nói gì nữa bây giờ.
Còn Chân Nhiếc thì lại kéo tay của Chân Dực Nhiên, nói:
- Dực Nhiên, không được lớn tiếng như vậy.
Nói xong thì Chân Nhiếc cũng chỉ đưa mắt nhìn “cha” mình, lại nói:
- Có thể nói chuyện riêng với con được không?
Và đương nhiên Nam Cung Lữ không từ chối rồi, ông ấy còn cố ý đẩy xe lăn của con trai sang một chỗ cách đủ xa, để không ai nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
Lúc này, Nam Cung Lữ mới nhìn đứa con trai ngang bướng của mình, lại nhíu mày, nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà? Nam Cung gia cũng đâu phải bắt con chết ở bên ngoài.
- Không cần thiết.
- Còn không cần thiết? Khi đó nếu không phải tại con cố chấp, đưa Nam Nam và Dực Nhiên về Nam Cung gia, thì vợ con có mắc bệnh không? Có chết sớm như vậy không?
Không cần nói cũng biết đây chính là điểm nhức nhối ở trong lòng của Chân Nhiếc, những năm qua ông ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc nỗ lực của bản thân là vì mục đích gì chứ? Nếu như khi đó ông ấy từ bỏ ước mơ nhỏ nhoi của bản thân, trở thành Vương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-rung-dong-ca-doi-van-vuong/3496165/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.