Chân Nhiếc nghe qua những lời hai cha con Hồ Kim Tín mà mặt mũi sa sầm, quả nhiên là chứng nào tật đó, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế. Hai kẻ này càng ngày càng vô phép vô thiên rồi.
- Anh hai, tôi tôn trọng gọi anh một tiếng vì Hạnh Ni mang họ Hồ. Nhưng anh có từng nghĩ lúc gia đình chúng tôi khó khăn thì anh đã nói gì không?
- Em rể, chuyện cũ đã qua rồi, hà cớ gì cứ nhắc đến nó chứ.
- Đúng, chuyện cũ đã qua rồi thì đừng nhắc đến. Vậy nói tới chuyện mới đi, cô con gái quý hóa của anh làm vậy là có ý gì? Ở trước mặt con gái tôi quyến rũ con rể tôi?
Hồ Kim Tín nhìn qua, thấy Hồ Xảo bị Tiêu Trọng Triết nói đến khó nghe liền nhanh chóng nói:
- Thì anh đã nói mà, em nên bảo Nam Nam làm mai Tiểu Xảo cho Nhị thiếu đi, chỉ như vậy thì chúng ta với dĩ hòa vi quý.
- Cút! Anh và con gái khốn nạn của anh đều cút!
Hồ Kim Tín vốn dĩ đang rất nhẹ nhàng nhưng sau khi thấy Chân Nhiếc đuổi mình liền nhíu mày, còn nói:
- Chân Nhiếc, mày đừng có mà không biết điều! Mày dám đuổi cha con tao thì lần tới người gặp mày chính là mẹ vợ của mày đó! Nghe rõ chưa?
- Cút! Người đâu? Mau tống cổ bọn họ ra ngoài!
- Chân Nhiếc!
- Hồ Kim Tín, tôi cảnh cáo anh, hiện tại tôi đã ở đây thì Hồ gia các người đừng hòng động vào con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-rung-dong-ca-doi-van-vuong/3492808/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.