Còn Chân Nam Nam chỉ nhìn Vũ Tiệp Dao rồi mỉm cười, dù sao thì cô ấy cũng là kim chi ngọc diệp, là tiểu công chúa của Vũ gia, còn cô chỉ là một sinh viên nghèo đến tiền đóng học phí cũng phải bươn chải đến sức đầu mẻ trán... Nói là bạn cùng bàn, nhưng địa vị tách biệt, cô không dám nghĩ là sẽ được làm bạn với cô ấy.
Chỉ có điều bây giờ Chân Nam Nam đã trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng theo đó mà trưởng thành hơn, chỉ có điều là cô vẫn chưa biết phải đối mặt với cô ấy thế nào.
- Dao Dao, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đúng vậy, chút nữa chúng ta đi ăn nha, sẵn tiện xem như là bữa tiệc chào mừng cậu...
Còn chưa để Vũ Tiệp Dao nói hết thì Chân Nam Nam đã nhẹ nhàng cười, lại nói:
- Không cần đâu Dao Dao, chút nữa tớ còn phải đến bệnh viện, cha mẹ vẫn còn đang đợi.
- A... Vậy sao... Thật tiếc quá.
Tuy rằng Vũ Tiệp Dao đang cười, nhưng Tiêu Trọng Triết nhìn ra được sự thống khổ của cô, lẽ nào cha mẹ của cô những năm qua sống không tốt sao? Hơn nữa theo anh nhớ thì Chân gia tuy không phải gia đình hào môn, nhưng cũng không đến nổi túng thiếu đâu nhỉ?
Còn chưa đợi anh nghĩ ngợi xong thì Chân Nam Nam đã nói:
- Có phỏng vấn tiếp không ạ? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép.
Nói xong Chân Nam Nam liền nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu rồi rời đi, bỏ lại Vũ Tiệp Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-rung-dong-ca-doi-van-vuong/3492392/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.