Sáng hôm sau... 
- A Chi nàng tỉnh rồi sao? 
Sinh Phong thấy Mẫn Chi khẽ cử động liền hỏi. 
Lúc nãy hắn đã dậy nhưng vì không muốn phá đến giấc ngủ của nàng nên chọn cách im lặng. 
Dù sao được ôm Mẫn Chi trong lòng là điều hạnh phúc mà hắn luôn trân trọng. 
Ngày hôm qua có thể nói là một trong những đêm hiếm hoi mà hắn được an giấc. Vì vỡ lẽ từ lâu hắn luôn có chứng khó ngủ. Chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng đủ làm hắn tỉnh giấc. 
- Ân.. 
Mẫn Chi xoa xoa mắt, muốn ngồi dậy thì đã bị Sinh Phong ôm xuống. 
-Nàng nếu còn mệt thì có thể ngủ tiếp. 
- Không cần! Ta muốn dậy. 
Giọng nói nàng nhẹ hơn bình thường và bớt đi sự xa cách rất nhiều. Sinh Phong dường như nghe thấy giọng nói của thiếu nữ năm nào bên hắn ngày xưa. 
- A Chi... 
Hắn có chút không dám tin, định nói gì đó nhưng lại không mở miệng được, đành buông nàng ra rồi chuẩn bị thay đồ lau mặt. 
Thấy hắn im lặng, nàng cũng không định lên tiếng. Chỉ là khóe môi nhẹ nhàng cong lên một cách hoàn mỹ. Khoảnh khắc này thật yên bình! 
Sau khi cả hai chuẩn bị cho bản thân xong, Sinh Phong bắt đầu kêu người dọn thức ăn lên. 
Mẫn Chi nghĩ nghĩ lại nói: 
- Ăn cháo có lẽ sẽ thanh đạm hơn. Nhưng nếu người không muốn thì không cần nghe... 
Sinh Phong nhìn nàng một cái khẽ cười rồi lại nói với tiểu thái giám mới vào: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-nho-mot-doi-mong/2941471/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.