Một lúc sau, Sinh Phong cuối cùng cũng quay lại. Từ bên ngoài hắn đã nghe thấy tiếng khóc của ai đó. Mở cửa ra thì nhìn thấy Cao Yến Nguyệt đang đứng gọi tên Mẫn Chi không ngừng.
Hắn chỉ nhìn nàng ta một khắc rồi lại dời sự chú ý sang Mẫn Chi.
Nhận thấy có người tiến vào Cao Yến Nguyệt vội lau nhanh nước mắt. Vừa xoay qua thì thấy Sinh Phong nên nàng ta liền hành lễ.
- Tham....tham kiến hoàng thượng!
"......"
Sinh Phong không đáp cũng chẳng có động thái gì, hắn chỉ lẳng lặng ngồi lại chỗ cũ lúc nãy rồi giúp Mẫn Chi chỉnh lại những sợi tóc rối.
- Xin lỗi....tất cả là lỗi của ta!
Cao Yến Nguyệt hổ thẹn cúi đầu nói, dù bây giờ Sinh Phong có nổi giận xử phạt thì nàng ta cũng sẽ không than vãn. Vì vốn dĩ đây là nghiệp chướng do chính nàng ta gây ra...
- Những gì trẫm đã hứa với A Chi sẽ không thay đổi. Vả lại người ngươi cần xin lỗi là nàng ấy không phải trẫm. Nếu muốn chuộc tội thì hãy chăm sóc hài nhi của mình thật tốt. A Chi...nàng ấy rất thích trẻ con..
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến những lần A Chi nhắc về chuyện hài nhi với hắn. Nụ cười trên khuôn mặt nàng ấy những lúc đó vô cùng hạnh phúc và rực rỡ như đóa hoa mặt trời không vướng nhuộm bụi trần.
Vậy mà mẫu hậu của hắn....
Quả thật là oan nghiệt!
- Nàng ấy....thật sự không thể tỉnh lại sao?
- Trẫm cấm ngươi nói bậy! A Chi nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-nho-mot-doi-mong/2941429/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.