Ta có cách giúp tỷ ấy tỉnh lại!
Không đợi Trịnh Tử Đặng lên tiếng, Cao Yến Nguyệt đã trả lời. Trong giọng nói có thể nghe ra phần gấp gáp.
Sinh Phong xoay người lại nhìn thẳng vào nàng ta Ánh mắt sắc bén nhìn vào đôi con ngươi đen láy kia hỏi.
- Ngươi có cách?
- Ân, ta có!
Dù sợ hãi nhưng nàng ta biết Sinh Phong sẽ không làm gì mình. Quả nhiên nghe được lời khẳng định đó, ánh mắt hắn lập tức dịu đi, giọng nói tuy vẫn còn cứng nhắc nhưng không đến mức dọa cho người đối diện toát mồ hôi lạnh.
- Cách gì?
- Đây là thuốc có thể khiến tỷ ấy tỉnh lại. Nếu người không tin có thể để Trịnh thái y xem thử.
Sinh Phong không nói gì chỉ nhìn quá Trịnh Tử Đặng đang đứng bên cạnh nàng ta. Nhận thấy cái gật đầu của hắn, ông ta nhận lấy chén thuốc trên tay Cao Yến Nguyệt rồi đưa lên mũi ngửi thử.
- Thưa hoàng thượng đây đúng là thuốc có thể giúp hoàng hậu tỉnh lại!
- Nó có phải là loại mà chúng ta đang tìm?
Hắn cầm lấy chén thuốc, mùi thảo mộc rất nồng dễ dàng ngửi thấy.
- Ân, chính là nó! Nương nương mạng phép cho hạ thần hỏi một câu!
Trả lời xong câu hỏi của Sinh Phong, Trịnh Tử Đặng khẽ xoay qua nhìn Cao Yến Nguyệt.
- Ông cứ hỏi.
- Làm sao người có thể tìm được loại thảo mộc Kỳ Dạ, không phải huyện Long Thành đã sớm bị phá bỏ rồi sao?
Điều ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-nho-mot-doi-mong/2941419/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.