Không khí trong cung hôm nay vẫn giống như thường lệ. Những tia nắng sớm chiếu rọi xuống hàng cây xanh thẫm, hương thơm của các loài hoa và những món ăn sơn hào hải vị hòa huyện vào làn gió mát.
Tiểu Khả khẽ nhìn cái bụng đã có phần nhô lên của mình rồi lại ngẩng mặt nhìn bóng dáng một nam nhân đang không ngừng vỗ về một tiểu hài tử mà cười lắc đầu.
"Hoàng thượng và tiểu thư thật là...."
- Oa...oa...Nhất Hàn muốn...hức...muốn mẫu hậu...bác..bác mau tìm mẫu hậu cho Nhất Hàn...
Tiểu Nhất Hàn hai tay ôm mặt không ngừng khóc lớn khiến Tưởng Hoành Thiên bất lực chẳng biết làm sao.
Thằng bé này chắc chắn là giống tên Sinh Phong đáng hận kia. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hừ!
- Oa...oa...mau tìm...hức...tìm mẫu hậu cho Nhất Hàn....
- Tiểu tổ tông à, con ngoan ngoãn một chút đi nha! Phụ hoàng và mẫu hậu của con có việc cần phải giải quyết, nhất định khi làm xong họ sẽ quay về mà!
- Vậy...vậy khi nào họ mới...hức...về?
- Ặc...cái này....
Tưởng Hoành Thiên cứng họng, mới hôm qua y còn đang ôm thê tử chìm vào mộng đẹp thì một thái giám đưa tiểu Nhất Hàn đến cửa. Hỏi y khi nào muội muội và tên kia trở lại khác nào làm khó y?
- Bác...bác không trả lời được....oa oa...bác lừa Nhất Hàn...oa oa..bác lừa Nhất Hàn....
Y xoa xoa trán cảm thấy vô cùng bất lực. Rõ ràng y đường đường là một đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất vậy mà...vậy mà....haiz. Tất cả đều tại tên hôn quân kia. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-nho-mot-doi-mong/2941412/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.