Còn có chuyện như vậy thật sao?
Dù thế nào đi nữa, tiểu quái vật vừa mới sinh ra mới là quan trọng nhất.
Tuy năng lượng kén đã biến mất, Thời Ngu vẫn cảm thấy da đầu tê dại khi phải ngủ chung phòng với Tang Hoài Ngọc. Nhưng nếu thật sự cần thời gian quan sát, vì tiểu quái vật, cậu vẫn nên nhẫn nhịn thêm một hai ngày.
Trở lại phòng ngủ, Thời Ngu thấy Tang Hoài Ngọc đang đặt từng món đồ của ấu tể ra giữa giường lớn, bày biện gọn gàng. Cậu vừa dâng lên một cơn nghi ngờ, liền bị giọng hắn cắt ngang.
"Tối nay để Thời Linh An ngủ giữa chúng ta đi," hắn nói, "như vậy tiện quan sát."
Thời Ngu gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ngủ ở giữa là tốt nhất — có khoảng cách với Tang Hoài Ngọc, chắc là... sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu?
Đêm xuống, yên tĩnh đến lạ. Thời Ngu nhẹ nhàng đặt tiểu quái vật vào giữa giường, rồi lén lút nằm sang mép bên kia.
Phòng tắm đối diện vẫn sáng đèn.
Sau khi hai người tạm thời đồng ý ở cùng một phòng, Tang Hoài Ngọc đã vào tắm.
Thời Ngu nín thở, cố gắng làm ngơ tiếng nước vọng ra. Cậu trở mình, nghiêng đầu nhìn tiểu quái vật.
"Sao con vẫn chưa ngủ?"
Tiểu quái vật mở to đôi "mắt" nhỏ, không biết đang làm gì, khiến Thời Ngu nhịn không được duỗi tay nhéo nhẹ mấy cái xúc tua.
Bị mẹ ôm một cái, tiểu nhím nhỏ "quang quác" một tiếng, như thể xấu hổ.
Mẹ... chưa ngủ sao?
Thời Ngu không muốn thừa nhận rằng mình không ngủ được vì quá lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693122/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.