Nhưng vậy cũng không giúp được gì, vì Thời Ngu tuyệt vọng phát hiện — Tà Thần còn đang tắm.
Muốn xỉu.
Cậu vừa rồi... lại làm chuyện đó không phân trường hợp, địa điểm? Cậu không dám tưởng: trong lúc mình nằm trong phòng rối bời, nếu Tà Thần đẩy cửa nhìn thấy sợi tơ tinh thần đang quấn lấy, hắn sẽ có biểu cảm gì?
Hắn có nghĩ cậu... cố ý không?
A a a a...
Nội tâm bùng nổ, nhưng mặt cậu vẫn cố giữ bình thản. Đến khi tóc ướt xõa xuống, Tang Hoài Ngọc liếc qua, Thời Ngu lập tức quỳ gối trong lòng.
"Thực xin lỗi, tôi không khống chế tốt tinh thần lực... để sợi tơ tinh thần mạo phạm đến anh."
Ngoài cửa, thanh niên đáng thương rạp mình xin lỗi, đôi tai đã đỏ ửng, ngay cả má cũng hồng nhạt lan ra.
Ánh mắt Tang Hoài Ngọc lướt chậm trên người cậu, từng tấc một, cổ họng khẽ động. Đợi Thời Ngu nói xong ngẩng lên, hắn mới chậm rãi:
"Không sao."
"Vậy... tôi có thể thu hồi sợi tơ tinh thần không ạ?"
Vừa rồi giật mình quá, cậu còn quên mất chưa rút về.
Tang Hoài Ngọc gật đầu, không ngăn cản.
Nhưng một phút sau, vừa rút về xong, Thời Ngu: "..."
Sao nó lại... tràn ra nữa?
Hơn nữa còn theo đúng một hướng!
Khoan, chẳng lẽ vì hôm qua Tang Hoài Ngọc bổ sung quá nhiều tinh thần lực, sợi tơ tinh thần... nhớ thần?
Vẻ mặt Thời Ngu trở nên kỳ lạ, cậu không tin, thử lại lần nữa.
Kết quả y hệt.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, Tang Hoài Ngọc vẫn bình thản. Nhìn bộ dáng cậu luống cuống xấu hổ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693097/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.